Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

cuối năm

Thế là cũng hết một năm. Dường như càng lớn tuổi con người ta lại thấy thời gian càng trôi đi quá nhanh. Quỹ thời gian càng ngắn mà kim thời gian cứ vùn vụt trôi. Tạo hoá có trớ trêu chăng khi càng trưởng thành càng nhiều tham vọng thì cũng là lúc quỹ thời gian càng ngắn lại. Chợt giựt mình ngẫm thế nên không phải ngẫu nhiên mà cơ thể tạo hóa ban cho con người từ đầu tới chân luôn có ý của nó dù bao nhà khoa học viễn tưởng có trách bao khiếm khuyết ở con người. Này nhé, đầu thì khuôn mặt với toàn bộ mắt, mũi, miệng, tai đều chỉ có ở một mặt trước và chúng đều đứng trên một cái cổ cũng chỉ quay quanh quẩn 90 độ thôi không thể nào quay trọn 180 độ. Chúng đều phải nhìn cùng một phía là trước. Mình và bàn chân cũng thế chỉ để giành đi về phía trước, nếu chân đi giựt lùi thì chẳng chóng sẽ té mà thôi. Con người luôn phải nhìn và tiến về phía trước mà thôi. Có thể dừng chốc ngoảnh lại nhưng không thể nào vừa đi mà ngoảnh lại mãi, sẽ không đi nhanh, xa được mà có khi sẽ vấp ngã. Con người chỉ có một đường tiến trước mặt mà thôi. Năm cũ đã qua mọi thứ đều đã là quá khứ. Không nuối tiếc, không vướng bận. Mọi suy nghĩ, mọi quyết định, mọi hành động ngày qua đều đã qua, không thể nào lấy lại cũng như lặp lại được. Con đường trước mặt đó mà bước đi thôi, quan trọng không phải bước sao khỏi ngã mà là bước có thể ngã đấy nhưng vẫn dám bước vế phía trước và bước được đến cuối con đường mình đã chọn. Một năm mới lại đến rồi. Đi thôi!

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Choice

We are real GOD in life cos we always find reasons as well as someone to blame for our faults, our deeds, our mistakes, our failure. In fact, it's our choice not anything, anyone made it. We can be bad or good ones, it's our choice. We can be successful or failure, it's our choice. We can struggle or give up, it's our choice. We made it. Right or wrong choice in fact is not important, the problem is that we never regret about our choice made. We're happy with our choice for ourself not for anyone. But .. How?

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

you melt my heart

you open eyes
you melt my heart
you look at me
you melt my heart
you smile with me
you melt my heart
you laugh out loud
you melt my heart
you cry
you melt my heart
you eat, you drink
you melt my heart
you walk, you run
you melt my heart
you talk
you melt my heart
you hug me
you melt my heart
you kiss me
you melt my heart
you are my best babies
i love you all
you melt my heart

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

một ngày 24 giờ ...

từng ước một ngày dài hơn 24 giờ, từng mơ khỏi ngủ nghê, tranh thủ con ngủ mà thêm thời giờ cho thiết kế, từng tham lam gì cũng nhúng tay vào, từng tham vọng biến mọi checklist thành hiện thực, thế mà lại quên mà phải nói đúng ra là quy luật cuộc sống, sức khỏe nhắc nó nhớ một ngày chỉ 24 giờ thôi. Mọi mong muốn gì gì cũng thành số không tròn trĩnh nếu nó bỏ quên sức khoẻ. Một cơn đau tưởng như gió thoảng mà quật nó tan tành, như đánh động nó. Mọi sân si tham công tiếc việc của nó cứ đành giương đôi mắt tuyệt vọng mà ngó mà chờ.Nằm nghỉ mê mệt mà lòng nó như lửa đốt.Một ngày 24 giờ thôi, thể xác không màng thì tinh thần có mà .. như đứa trẻ muốn hái trăng. Thể xác như trêu ngươi tinh thần nó, lần này lại làm nó sợ. Nó sợ vì nó còn biết bao tham lam, bao nhiêu điều muốn thực hiện. Nó ngẫm không biết ai đến tuổi như nó có cảm thấy như nó không. Khi còn trẻ người ta đâu chạy đua với thời gian như thế. Có lẽ bệnh làm nó nghĩ quẫn. Nó thấy sợ. Không chỉ sợ cho nó , sợ cả cho các con còn quá nhỏ của nó. Một ngày chỉ 24 giờ thôi. Quá nhiều cho kẻ chán đời, nhàn rỗi không mục tiêu theo đuổi nhưng lại quá ít cho những kẻ tham lam như nó. Một cơn đau thôi nhắc nó nhớ 24 giờ không nhiều cũng không ít, nó là thời gian để sức lực con người làm việc và phải nghỉ ngơi.sức lực con người hạn định ở 24 giờ thôi. Phải cân bằng thôi , nói thì dễ làm sao mà khó quá. một ngày 24 giờ thôi ...

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Thở phào : giao diện mới

Lề mề mãi thì cuối cùng thì cũng finish giao diện chính thức cho trang home mình tạm ưng ý (cho cả khách hàng)!! heheh http://www.hura-design.com hay http://www.huiragubi.com!!!

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Quở

Ai nói mê tín thì chịu chứ thiệt tình nó tin sái cổ chuyện thần linh "quở". Bản thân trải qua và chứng kiến thân, quen , sơ .. từ chuyện nhỏ con nít hả đừng khen bụ bẫm , dễ nuôi, ngoan ngoãn .. hôm sao thế nào cũng bị sổ mũi, ho sốt .. thế rồi ... vèo bao nhiêu công cốc nuôi con nó sụt kg ốm tong teo thảm hại luôn. Đang nghe lời hả nó thành lì lợm khó bảo liền. Chuyện ốm vặt con nít là vậy, hơn nữa hả, đừng chê bai con người khác, tật người khác , chê người cận thị ư, hôm sau mấy đứa con đeo kính hết, chê người béo, gầy ư, hôm sau con mình cũng đủ béo gầy, lãnh đủ!! Đó là chuyện nhỏ chớ dại mồm chê bệnh hay nếp sống người khác, con cái sẽ lãnh đủ . Vạ miệng thì thế còn nếp sống bản thân cũng không tha, trong cuộc sống bạn lấy của người cái gì , cuộc sống sẽ lấy của con bạn cái ấy. Cuộc sống khắc nghiệt lắm đó khi trả vào con cái, những kẻ vô tội chỉ vì lối sống chúng ta. Luật vay trả mà, nhân quả mà. Có điều là như câu ngạn ngữ cổ bắn bằng súng lục ở quá khứ thì tương lai sẽ bị bắn bằng đại bác. Nó nghĩ cuộc sống tuy khắc nghiệt nhưng lại công bằng để răn mỗi người sống phải khiêm tốn hơn, tốt hơn với đồng loại. Nói thì dễ nhưng phần trăm người tin và hiểu và làm được thì hiếm hoi lắm.

Tào lao

Riết rồi nó đâm ớn các cuộc họp mặt, tụ tập đàn đúm từ giỗ quãảiy (không biết viết đúng không nữa) , lớp lang, đồng nghiệp cũ mới ... đám cưới, tiệc sinh nhật ... luôn.

Nghe chỗ đông người thiệt tình dị ứng .. sợ. Phần thiệt không biết nói gì ngoài hỏi thăm giờ làm gì, ở đâu, con cái mấy đứa học lớp mấy ra sao .. và rồi chấm hết. Nếu công việc liên quan chút đỉnh thì còn nói tiếp đến khách hàng còn lại để ý một số được cho là tài ăn nói , dẻo miệng, sao nó thấy sợ quá!!

Có người như mắc bệnh sợ người chê mình dở, thiếu tự tin hay sao đó, cứ cho mình cái quyền chê bai người làm đòn bẩy để đến màn khoe hết bản thân đến con cái. Có người ca mình đến độ nó nghĩ Eisntein, Mozar có sống lại cũng tự thấy mình kém cỏi đến độ đi tự tử luôn!!! Khoe hết chuyện mình xong, thì phải đến màn kể chuyện người nói thẳng là màn nói xấu người. Người quá giỏi, quá tốt, quá hạnh phúc thì cũng bị ghen ghét thòng theo một câu ai biết sự thật, đằng sau đó là gì! Thiệt hết biết luôn. Người có gia đình rồi gặp người chưa lập gia đình thì hay giả màn giả nhân thông cảm, hay tỏ ra đại lượng chút là làm mai này nọ, còn kẻ thực ra ghen ghét với cuộc sống độc thân đang có thì chơi màn trêu ghẹo đùa cợt giới tính .. kẻ độc thân, người lành hơn thì đã có tin gì mới chưa... còn bao nhiêu là chiêu nữa làm người độc thân riết ngại chốn đông người mà thật ra thì cái nét gọi là hài hước, giỡn chơi, vui tính từ lâu đã dần nhân danh và thay thế cho nét văn hóa hay cụ thể là sự tế nhị tối thiểu con người cần có. Không có gì tham gia vào câu chuyện cũng không được tha, trước mặt thì gỉa được khen là hiền quá phía sau được cho là nhạt nhẽo, vô vị, chán phèo. Nó từng xem nhiều đoạn phim truyền hình VN, các cô vai chính xinh đẹp trang điểm kỹ càng sau khi phát biểu vài câu sáo rỗng, tầm thường kiểu trích danh ngôn ai đó được các chàng tung hê, em thật sâu sắc nói chuyện không biết chán!! Thiệt là ... bó tay bó chân chấm cơm luôn!!

Nâng lên một cấp là nói chuyện chính trị, chửi chế độ, xã hội mà thiệt tình thì mỗi bản thân thiệt ra cũng góp phần không ít thì nhiều vô sự tồi tệ đó. Có kẻ thì liên tu bất tận đến nó nghĩ không biết họ biết họ nói gì không nữa, trong trường hợp này chắc một điều cái lưỡi phải đi trước cái đầu rồi.

Vô chỗ đông nó chỉ biết ngồi quan sát hóng chuyện cho hết giờ mà không lẽ hóng không hoài không tham gia thì kỳ cục bất lịch sự, mà tham gia riết nó sợ nó vô vòng xoáy hay lên đô không chừng trong các cuộc tám!!Có lúc tám xong về thấy xấu hổ mà thấy bản thân nhảm nhí (không biết mọi người có cảm giác đó không nữa)! Sợ thiệt !! Hiếm hoi lắm mới gặp lại những đối tượng tranh luận về một đề tài hay cùng một sở thích, nói để ai về cũng khà khà cái đầu nở ra biết thêm một chuyện.

Cuốn bách khoa toàn thư của Pháp lược dịch cho thiếu nhi có chia thói quen sống các loài. Có loài thì sống một mình, có loài thì sống ký sinh, có loại sống cộng sinh, có loài thì sống từng mảng, có loài thì sống thành đôi, gia đình, có loài thì sống bầy đàn. Các kiểu sống đều có minh họa. Bất cứ loại động vật nào cũng có thể được liệt ngay vào một cột, riêng không thấy và không biết liệt con người vào cột gì. Bản thân suy nghĩ mãi chỉ cũng không biết mình vô cột nào nữa. Chắc phải thêm cột là "sống tạp quá", tạp về nếp sống, suy nghĩ, đến tạp về ứng xử đồng loại với nhau luôn!

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

who are you?

Bộ phim truyền hình CSI là một trong các phim favourite của mình, bộ CSI supreme khởi thủy có lẽ mình thích hơn cả, nhất với sếp CSI là Grissom. Mỗi tập ngoài yếu tố hình sự ly kỳ đều đọng lại yếu tố nhân văn, suy gẫm về thế thái nhân tình với cuộc sống và cái chết của một con người. Tập phim về cái chết một hành khách ngồi khoang hạng nhất trên máy bay thực sự là tập phim rất hay. Thử tưởng tượng bạn phải ngồi chung khoang với một hành khách đột ngột có hành vi cực kỳ thô lỗ, gào thét và quậy phá đến mức nguy hiểm đến sự an toàn của chuyến bay và tính mạng bản thân thì bạn sẽ làm gì. Một người mẹ có con nhỏ đi cùng làm gì để bảo vệ con mình, và những người khác thì có đủ lý do tự vệ. Để tự vệ, và nhất là sau khi đã chịu đựng đủ hành vi của vị hành khách đó mọi người xúm vào can ngăn và rồi đánh đá đạp anh ta đến chết dù mọi người ở khoang hạng nhất không phải là thành phần có tiền sử tội phạm thậm chí trí thức như ngay chính nạn nhân.Từ nam nữ già trẻ đột nhiên bị lôi kéo kích động thành đám giết người côn đồ. Cuộc điều tra cũng kết thúc , nguyên nhân cũng được giải quyết. Điều đáng suy gẫm là mọi người có đủ lý do biện minh cho hành vi của mình, hoàn cảnh bức bối căng thẳng trong khoảng không chật hẹp máy bay nhưng có một điều mọi người quên là sao không thắc mắc tại sao nạn nhân lại có hành vi đó, cái gì gây nên , thì ra là nạn nhân tiền sử bị một chứng bệnh nhất là khi lên độ cao anh ta sẽ bị nhức đầu kinh khủng và sẽ có những hành vi mất kiểm soát. Thanh tra Grissom khi được hỏi sẽ xử sự ra sao trong hoàn cảnh đó, thanh tra không biết nhưng chỉ biết rằng cần 5 người để giết chết một con người nhưng chỉ cần có một ai đó đặt câu hỏi nạn nhân tại sao bị như vậy , nhận biết và dùng biện pháp y học khống chế thì đã đủ cứu sống một con người. 5 người để giết một con người, nhưng chỉ cần một để cứu sống. Cay nghiệt thay cho đời sống xã hội của loài đã biết sử dụng lý trí nhưng vẫn rơi vào vòng xoáy bản năng sinh tồn. Chưa bao giờ yếu tố nhân văn ở câu "hãy đặt mình vào vị trí người" lại đậm nét đến như vậy. Đau thay!! Bạn là ai, ở hoàn cảnh đó bạn sẽ hành xử như thế nào, có lẽ không trả lời được, chỉ hy vọng sau khi xem, nếu phải rơi vào hoàn cảnh đó, khi đó bạn sẽ quyết định mình sẽ là ai.

my dad is better than your dad

Hổm rày AXN có game show "my dad is better than your dad" rất dễ thương và thú vị. Đại để game show này là các cuộc tranh tài giữa các ông bố cùng với con của mình. Các phần thi cũng đa dạng từ thi thể lực đến các câu hỏi thường thức đo trí thông minh các ông bố. Có các phần thi cha con cùng tham dự , có phần thì các ông bố thi với nhau. Cứ mỗi vòng thi là loại ra một đội. Còn lại cặp cha con cuối cùng thì không hẳn đã là người thắng cuộc nhận toàn bộ giải thưởng mà ông bố phải trả lời một số câu hỏi trắc nghiệm xem mức độ hiểu con như thế nào, đại để chương trình sẽ hỏi riêng con các câu hỏi sau đó hỏi lại ông bố thí dụ con thích ăn nhất món nào, thích đi chơi ở đâu nhất, các thói quen thường nhật của con ... tưởng dễ nhưng không hẳn vậy. Xem rất vui và thú vị. Nhưng có lẽ điều đọng lại làm mình thực sự cảm động và suy nghĩ là sau mỗi vòng thi lúc đội bị loại được phỏng vấn, thì các con khi được hỏi ai cũng tự hào và yêu bố mình. Điều đó thể hiện ở đôi mắt các em nhìn bố mình, các vòng tay và nụ hôn an ủi các em với bố. Kết quả không như lòng háo hức khi các em trông đợi vào bố nhưng không vì vậy thay đổi tình yêu hay sự tự hào các em với bố ngay lúc đấy, chính câu nói con luôn tự hào bố em và trong lòng các em bố luôn là người tốt nhất trên đời luôn làm các ông bố rơi lệ. Điều tưởng như đơn giản có gì bàn cãi, chỉ chợt nhớ khi người ta lớn thì có lẽ hành xử xem chừng phủ phàng và tệ hại hơn. Nhớ các em khi dự bất kỳ cuộc thi nào ra về , phụ huynh luôn dồn hỏi kết quả làm ra sao, nếu không được như mong muốn có khi buông lời phủ phàng và mắng mỏ các con ngay lập tức dù không cố ý và không mong muốn. Bao em vì kết quả thi trượt đã chống đối bất cần, bỏ nhà đi hay tệ hại hơn tìm đến cái chết. Có bao nhiêu ông bố bà mẹ không mắng mỏ hay chỉ cần tỏ thái độ ánh mắt thất vọng với con cũng đủ làm các con đau lòng tan nát rồi. Khi người ta lớn chẳng nhẽ người ta trở nên thiếu tự chủ hơn, hay cuộc sống , việc làm, sự căng thẳng khiến người ta có đủ lý do biện minh cho hành xử thô bạo và bất nhẫn với ngay chính con của mình?? dù hành xử với đồng nghiệp hay ông chủ thì cực kỳ tự chủ và lịch thiệp! Chợt nhớ câu nói ấn tượng trong phim Nhật ký bảo mẫu (Nanny's Diary) "Tình yêu vô điều kiện của con trẻ với cha mẹ không tồn tại lâu và mãi mãi hãy tận hưởng, trân trọng và nuôi dưỡng nó". Bao thế hệ trôi qua, tình yêu của con trẻ với cha mẹ và cha mẹ với con trẻ đã bị các hành xử dù vô tình hay cố ý của cha mẹ với con trẻ khi bé và khi các con khi dần lớn đã làm vơi hay đầy thậm chí giết chết cái tình yêu đó mà thay bằng trách nhiệm và bổn phận và khi trượt khỏi lằn ranh đó là bất hiếu và bất nhân. Mọi người trên thế gian này chỉ cần đều hành xử với ngay chính con của mình như con họ đối với họ khi còn bé thì xã hội chẳng phải đã tốt đẹp hơn biết bao.

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

top 100 quyển sách cấm

Blog cô Lý Lan mới đây cho hay tuần này là tuần lễ sách cấm bên Mỹ (banned book week). Cấm mà cũng tổ chức vậy mới độc. Ước gì giờ này mình được bên đó coi sao. Cám ơn cô Lý Lan đã cho đường link của top 100 quyển sách cấm. Thì ra có những quyển rất nổi tiếng và thậm chí được dựng thành phim như To Kill a Mockingbird của Harper Lee hay Harry Potter (truyện này nổi tiếng chứ có điều mình không thuộc fan và ráng đọc cũng không cảm nổi - già rồi chăng?) , Of Mice and Men của John Steinbeck , The Adventures of Huckleberry Finn và The Adventures of Tom Sawyer, của Mark Twain (thật lạ cho cái thời cấm 2 quyển sách này ) và nhiều đầu sách quen thuộc và hay nữa. Thiên hạ cấm nhưng may mà ở ta có in và dịch đọc nên mình mới được tiếp xúc với kho sách quí vậy. Thoáng ước biết bao giờ mình mới có tuần lễ sách cấm của Việt nam đây. Trong khi đợi đến đó thì thôi tìm đọc và đọc lại top 100 quyển này cái đã (từ 1990-2000).

  1. Scary Stories (Series) by Alvin Schwartz
  2. Daddy's Roommate by Michael Willhoite
  3. I Know Why the Caged Bird Sings by Maya Angelou
  4. The Chocolate War by Robert Cormier
  5. The Adventures of Huckleberry Finn by Mark Twain
  6. Of Mice and Men by John Steinbeck
  7. Harry Potter (Series) by J.K. Rowling
  8. Forever by Judy Blume
  9. Bridge to Terabithia by Katherine Paterson
  10. Alice (Series) by Phyllis Reynolds Naylor
  11. Heather Has Two Mommies by Leslea Newman
  12. My Brother Sam is Dead by James Lincoln Collier and Christopher Collier
  13. The Catcher in the Rye by J.D. Salinger
  14. The Giver by Lois Lowry
  15. It's Perfectly Normal by Robie Harris
  16. Goosebumps (Series) by R.L. Stine
  17. A Day No Pigs Would Die by Robert Newton Peck
  18. The Color Purple by Alice Walker
  19. Sex by Madonna
  20. Earth's Children (Series) by Jean M. Auel
  21. The Great Gilly Hopkins by Katherine Paterson
  22. A Wrinkle in Time by Madeleine L'Engle
  23. Go Ask Alice by Anonymous
  24. Fallen Angels by Walter Dean Myers
  25. In the Night Kitchen by Maurice Sendak
  26. The Stupids (Series) by Harry Allard
  27. The Witches by Roald Dahl
  28. The New Joy of Gay Sex by Charles Silverstein
  29. Anastasia Krupnik (Series) by Lois Lowry
  30. The Goats by Brock Cole
  31. Kaffir Boy by Mark Mathabane
  32. Blubber by Judy Blume
  33. Killing Mr. Griffin by Lois Duncan
  34. Halloween ABC by Eve Merriam
  35. We All Fall Down by Robert Cormier
  36. Final Exit by Derek Humphry
  37. The Handmaid's Tale by Margaret Atwood
  38. Julie of the Wolves by Jean Craighead George
  39. The Bluest Eye by Toni Morrison
  40. What's Happening to my Body? Book for Girls: A Growing-Up Guide for Parents & Daughters by Lynda Madaras
  41. To Kill a Mockingbird by Harper Lee
  42. Beloved by Toni Morrison
  43. The Outsiders by S.E. Hinton
  44. The Pigman by Paul Zindel
  45. Bumps in the Night by Harry Allard
  46. Deenie by Judy Blume
  47. Flowers for Algernon by Daniel Keyes
  48. Annie on my Mind by Nancy Garden
  49. The Boy Who Lost His Face by Louis Sachar
  50. Cross Your Fingers, Spit in Your Hat by Alvin Schwartz
  51. A Light in the Attic by Shel Silverstein
  52. Brave New World by Aldous Huxley
  53. Sleeping Beauty Trilogy by A.N. Roquelaure (Anne Rice)
  54. Asking About Sex and Growing Up by Joanna Cole
  55. Cujo by Stephen King
  56. James and the Giant Peach by Roald Dahl
  57. The Anarchist Cookbook by William Powell
  58. Boys and Sex by Wardell Pomeroy
  59. Ordinary People by Judith Guest
  60. American Psycho by Bret Easton Ellis
  61. What's Happening to my Body? Book for Boys: A Growing-Up Guide for Parents & Sons by Lynda Madaras
  62. Are You There, God? It's Me, Margaret by Judy Blume
  63. Crazy Lady by Jane Conly
  64. Athletic Shorts by Chris Crutcher
  65. Fade by Robert Cormier
  66. Guess What? by Mem Fox
  67. The House of Spirits by Isabel Allende
  68. The Face on the Milk Carton by Caroline Cooney
  69. Slaughterhouse-Five by Kurt Vonnegut
  70. Lord of the Flies by William Golding
  71. Native Son by Richard Wright
  72. Women on Top: How Real Life Has Changed Women's Fantasies by Nancy Friday
  73. Curses, Hexes and Spells by Daniel Cohen
  74. Jack by A.M. Homes
  75. Bless Me, Ultima by Rudolfo A. Anaya
  76. Where Did I Come From? by Peter Mayle
  77. Carrie by Stephen King
  78. Tiger Eyes by Judy Blume
  79. On My Honor by Marion Dane Bauer
  80. Arizona Kid by Ron Koertge
  81. Family Secrets by Norma Klein
  82. Mommy Laid An Egg by Babette Cole
  83. The Dead Zone by Stephen King
  84. The Adventures of Tom Sawyer by Mark Twain
  85. Song of Solomon by Toni Morrison
  86. Always Running by Luis Rodriguez
  87. Private Parts by Howard Stern
  88. Where's Waldo? by Martin Hanford
  89. Summer of My German Soldier by Bette Greene
  90. Little Black Sambo by Helen Bannerman
  91. Pillars of the Earth by Ken Follett
  92. Running Loose by Chris Crutcher
  93. Sex Education by Jenny Davis
  94. The Drowning of Stephen Jones by Bette Greene
  95. Girls and Sex by Wardell Pomeroy
  96. How to Eat Fried Worms by Thomas Rockwell
  97. View from the Cherry Tree by Willo Davis Roberts
  98. The Headless Cupid by Zilpha Keatley Snyder
  99. The Terrorist by Caroline Cooney
  100. Jump Ship to Freedom by James Lincoln Collier and Christopher Collier
p.s không hiểu sao đánh số thứ tự đàng hoàng mà khi view thì lại thành bông hoa(?!!?)

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009

Bi đi học

Vậy là cuối cùng Bi nhỏ cũng đi học được 1 tuần rồi. Ngày đầu Bi chỉ học đến 11:00 thôi rồi mami đón về. Dự tính là các cô sẽ cho 1 tuần học đến 11:00 thôi để các em bé mới quen dần. Nhưng mới học được ngày đầu cô dặn kể từ mai Bi sẽ học đến chiều rồi đón luôn. Cô nói Bi ngoan ,giỏi và ngạc nhiên trước sự hòa nhập của Bi (?!!). Ngày đầu 11:00 đến đón, Bi ngồi trên ghế nhìn ra cửa thấy mami liền lấy hai bàn tay che mặt nhưng hé ngó - Bi giận bỏ Bi chỗ lạ đó mà. Em bé nào cũng chạy ra khóc nức nở vậy mà Bi ngồi giận, làm mấy cô buồn cười nói Bi giận kìa thấy ghét ghê. Mami kêu Bi không thèm ra, Mami bèn gỉa bộ nói vậy Mami bye bye Bi học tiếp nha, mới giả quay lưng đi, Bi liền khóc òa chạy theo, rất thương. Mami ôm Bi kêu Bi chào cô, Bi không thèm chào, Mami nói chế Gu còn học như con đó , Bi như hiểu ra nín liền chùi nước mắt biết chạy lại giơ tay bye bye cô giáo còn mi gió cô nữa, "ghét lắm". Hôm đó về nhà Bi nghêu ngao suốt ngày nói chuyện quá chừng. Có điều Bi sinh ra cộc tính kinh dị luôn , học đâu thói nằm vạ như Chí phèo hễ không hài lòng là lăn đùng ra đất giãy. Sáng ra Bi lại dậy sớm nhất 5 giờ kêu mami dậy uống sữa, thay đồ xong biết đi lấy giày kêu mami mang rồi đeo balô đứng đợi, ngày thứ hai đi học Bi học đến chiều, cả nhà ai cũng sốt ruột, chiều đón Bi mới thấy mami Bi chạy khóc oà ra nhưng dỗ thì nín liền, cô nói nay Bi chịu chơi đồ chơi rồi. Nhưng về thì vẫn còn tật nằm vạ. Sáng thì Bi vẫn dậy sớm cũng tíu tít chuẩn bị đi học như mấy bà chị. Sang ngày thứ 3 thì cô báo Bi chơi với bạn và cô nói Bi khôn ghê lựa chơi với bạn gái đẹp nhất lớp ?!! lớp Bi 33 bạn mà chỉ có 9 bé gái thôi à. :P. Sau đó thì ngày nàoBi cũng dậy sớm đi học và tới lớp hơi nhăn nhăn nhưng về thì biết quay ra khoanh tay ạ ,bye bye và mi gió cô. Tính ra coi vậy trong 3 chị em Bi nhỏ giỏi nhất , đi học ít ọ ọe nhất, nhỏ nhất (21 tháng), kế đến là Hui hơn 2 tuần quen còn Ragu phải hơn 1 tháng mới chịu. Chứ nhớ hồi Ragu mới đi học - lúc đó lớn hơn Bi 3 tuổi hơn , ngày nào về cũng chạy ra bàn thờ lạy nói bái bái cho con khỏi đi học - ai cũng vừa mắc cười mà cũng thương quá chừng.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

origin hay not origin

Một trong các yêu cầu tiên quyết và lặp đi lặp lại trong các design brief của khách hàng khi đặt thiết kế từ logo , brochure , website ... là phải origin. Origin ở đây là nói đến thiết kế gốc trông không giống bất cứ thiết kế nào, là duy nhất , và đương nhiên từ đó bản quyền là thuộc về khách hàng ... Tưởng chừng như đó là mong muốn của mọi công ty từ nhỏ đến lớn khi muốn thương hiệu của mình phải là của mình chứ không lập lờ dễ lẫn lộn với của một ai khác. Vậy mà mới đi vòng vòng , thấy ở ta thiệt .. lạ. Ra làm ăn, làm chủ nhưng có vẻ đa phần muốn mượn hơi các thương hiệu thành công. Đầu tiên là chuyện đặt tên, hễ cứ nhà hàng hải sản thì là quán cây dừa, cây bàng dù có quán chả có một cây dừa hay cây bàng gì ở đó rồi hàng ngàn biển, biển nhớ, biển quên ... hằm bà lằng nhập nhằng. Đến bán đồ phục vụ trẻ em bà bầu thì cứ phải mẹ và bé, bé và mẹ, mẹ yêu bé, mẹ tròn rồi vuông tá lả...đến vật dụng nội thất thì nhà xinh,nhà đẹp .. Đành rằng cũng có ý khi một trong những điều sách vở về đặt tên thương hiệu là gợi nhớ về sản phẩm, dịch vụ .. nhưng chợt nghĩ nếu dựa hơi lấy lại từ các thương hiệu thành công thì điều đó như ta pr không công các thương hiệu đó và nếu sản phẩm, dịch vụ ok khách có thể tới nhưng nêú chưa được thì khách hàng chỉ bị lừa một lần mà thôi. Đến các thiết kế khác nhất là trang web thì khỏi nói, ở ta cứ quan niệm lấy template xài sửa sửa vài nhát là xong nên gía thiết kế ở ta thiệt .. ngậm ngùi rẻ như cho nếu trên thế giới ai cũng quan nhiệm vậy chắc ngành công nghiệp thiết kế chắc chết từ lâu rồi. Bảng hiệu thì na ná như nhau chữ thì nhiều hơn hình ảnh, chạy xe mà lo đọc hàng đống chữ có nước bị xe đụng là cái chắc. Ngay business card cũng vậy , khách hàng đến toàn chỉ cần đưa logo(nếu có) và thông tin còn lại thì một kiểu, một màu một và chữ thì đua chen cho kín hết card không còn chỗ mà thở.Ngay cả ở các công ty mang tiếng thiết kế ,in ấn mà các bảng hiệu, business card rồi đến trang web cũng na ná và đầy chữ thì trách chi khách hàng và chuyện bản quyền thì coi như chuyện xa xôi miễn bàn. Đành rằng gía cả và yêu cầu khách hàng là tối thượng với mọi việc kinh doanh nhưng với bản chất nghề nghiệp mà tính sáng tạo là tiên quyết, sản phẩm mà bản chất phải là origin thì để nâng cao tay nghề cũng như để có thể thực sự quảng bá về sản phẩm thiết kế của chính bản thân thì việc chọn lựa khách hàng cũng phải là một yếu tố cân nhắc lâu dài.

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

PR cho Long sơn - P.1

Cuối tuần lần đầu sau 7 năm, gửi con cho các dì trông , hai vợ chồng thong dong nhảy lên chiếc Ford Everest làm một chuyến không gần mà cũng không xa(các con) để xả stress, đúng hơn là để vợ xả stress cũng như refresh đầu óc, get inspired ideas :) - ra VT mà đích đầu đáng kể là đi Long sơn. Sáng ghé Nhơn trạch xong chạy ra Long sơn. Xã Long sơn thuộc Vũng tàu cách thành phố biển 40km, từ Sài gòn theo quốc lộ 51 chừng 80km đến ngã ba Long sơn quẹo phải thì ra bến ghe để đi bè hào, xe cộ thì gửi đồn biên phòng miễn phí, còn nếu quẹo trái thì là đi tham quan nhà Ông Lớn của đạo ông Trần, một tôn giáo thờ cúng ông bà tổ tiên, ai cũng để tóc dài búi củ tỏi, không đội nón, râu để dài, đi chân đất, mặc bà ba đen ...

Sau khi gửi xe ở đồn biên phòng xong, đi bộ chừng chục mét ra bến tàu, nói muốn ra bè nào, thuyền lập tức đưa ra bè đó - cũng miễn phí luôn. Thấy hai bè lớn ở đây - một là bè Long sơn, hai là bè Út đực xa vô một chút nữa. Chắc vậy nên thấy coi bộ bè Út Đực đông hơn. Thế là a lê hấp, hai vợ chồng ra bè Út Đực. Thuyền máy chạy bạch bạch trên sông Dinh, đối với dân thành phố thì chuyến đi thiệt là thú - xa bụi bặm, ồn ào, nỗi bon chen ... ở đây chỉ sông nước mênh mông, hiền hòa, gió thì mát lồng lộng, hai bờ là rừng đước và trên sông là các làng bè nuôi hào bằng vỏ xe cũ. Nghe đâu dân ở đây cũng rùa rùa phát hiện con hào bám vỏ xe dữ lắm nên họ kết thành các ô vuông bằng các thùng phuy nhựa rồi treo lên các thùng nổi này các vỏ xe rồi thả xuống, nghe đâu sau một năm là thu hoạch được hào. Không biết giờ họ có dùng kỹ thuật gì mới để tăng năng suất không chứ thấy bà con tới đây ăn hào ngày đêm vậy thiệt thắc mắc nuôi sao kịp cho khách ăn đây. Các bè ở đây cũng kết lại nổi bằng các thùng phuy nhựa luôn, không có ngồi ghế ăn , mà ngồi giống Nhật bản ngồi trên gối , nếu không khoái ngồi gối thì ngồi hẳn xuống sàn bè cũng rất sạch sẽ . Xung quanh có võng nằm đu đưa, dưới sông thì thấy cá lội, nên ai thích câu cá có thể mang theo cần , rất thú. Gió rất mát nghĩ không gì thú hơn. Ngoài ra còn có thể mướn thuyền kayak chèo chơi hay thuyền máy đi chơi dọc sông Dinh. Thức ăn thì ngoài món chủ đạo là hào thì còn nhiều loại ốc từ quen như nghêu ,sò huyết,ốc hương ,ốc giác... còn có ốc lạ như vẹm xanh,bướm tiên và ốc móng tay chúa thì to hơn gang tay người lớn, ăn phần dai thì dai đến ê răng còn phần mềm thì rất ngon. Nhưng nó rất to đừng dại dột kêu kg mà chỉ kêu 1,2 con ăn là đủ cho 4 người. Còn hào thì rất nhiều món trừ ăn sống và nấu cháo, còn lại toàn nướng : phô mai,mỡ hành ,muối ớt, cháy tỏi, nướng mọi. Ai mê cái ngọt cái mùi tanh tanh nguyên thủy của hào thì nướng mọi là nhất chứ không những mùi kia sẽ át hết mùi và cái ngọt của hào. Ngoài ra còn có đủ các loại cá thường thì điêu hồng, lạ thì như cá mao ếch ăn như cá chình .. nhưng thấy tới làng bè này thì chỉ ăn hào không thôi là quá đủ và thấy không đâu con hào to và ngon ngọt như ở đây, kể lại mà mình vẫn còn thèm. Ăn ngon chơi vui vậy mà vẫn thấy sao sao - nhớ các con quá chừng. Bởi vậy phải quay lại thôi - nhưng lần này thì phải có đủ các bé quậy thì cái ngon cái vui mới trọn vẹn được... hihihihi

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

chuyện cái bìa bao

Vậy là Hui nhỏ cũng vô lớp 1 rồi. Đầu năm đi học mình cũng hỏi thăm việc chuẩn bị cho con vào lớp 1, dù ai mà chả trải qua. Bán tính bán nghi, chỉ sắm cặp xách, đợi họp phụ huynh đầu năm mới biết , đúng là vậy. Tụi nhỏ giờ đi học chỉ phải đóng tiền, mọi thứ cô giáo sắm cho hết (không theo không được), cho đồng bộ (mà không hiểu đồng bộ để làm gì - đa dạng không hay hơn sao, con người có ai giống ai đâu ), từ cây viết chì, tập vở, bộ sách giáo khoa, cái nhãn vỡ và thậm chí là cái bìa bao cho sách giáo khoa và tập vở.

Nhớ hồi nhỏ cứ đầu năm học là háo hức chuẩn bị tập - mà thời bao cấp làm gì có vở trắng đẹp đâu, toàn lấy giấy tự đóng lấy và tập thì toàn giấy vàng hồng hà và giấy bao thì phải tự tìm. Lớp 1 thì được người lớn chỉ cách bao tập, sang các năm thì tự bao. Hồi đó làm gì có giấy bao mẫu hoa văn hay màu sắc đồng loạt như thời bây giờ đâu. Tiêu chuẩn giáo viên của mẹ được mua báo ngoại văn là báo liên xô. giấy láng đẹp thời bấy giờ. Còn nhớ thế là chị em chia nhau, tập nào ưu ái như toán, chính tả thì được bao giấy màu có truyện tranh vẽ khi thì chuột và mèo, nhớ đoạn kết nào sau khi các chú chuột nhận bài học đích đáng thì cũng là chú mèo Leopold ôn tồn nói "nào các bạn chúng ta hãy sống hòa bình với nhau nhé!" hay truyện tranh hãy đợi đấy "nu pagađi"... còn các môn khác thì bao các trang toàn chữ hay là tin tức nhà máy ... trắng đen không. Nên bản thân mỗi người có khoảnh khắc thú vị chọn trang bao từng môn. Mà bao cũng phải có nghệ thuật, hình đẹp xoay cho đúng chiều, dán nhãn ráng dán không che hình yêu thích. Nói đến cái nhãn, nhớ hồi nhỏ mình cũng có khiếu vẽ nên vẽ nhãn đặc biệt không đụng hàng tự làm hình hoa văn trang trí border cho nhãn khi thì chủ đề hoa lá, khi thì chủ đề vỏ ốc, bướm ... tô màu rất đẹp (không phải khoe), còn bìa bao lỡ rách mà giấy đẹp muốn tận dụng bao thì phải biết canh dán lại cho khéo nữa. Nội những chuyện bao bìa làm nhãn thôi cũng khối chuyện thú vị khi làm. Giờ thì ai cũng nói trẻ con giờ sướng thiệt, chỉ cần đóng tiền thôi, có sẵn hết, cả một núi vật dụng đa dạng phục vụ cho việc đó. Qui luật thị trường , qui luật xã hội phát triển mà. Biết vậy nhưng sao mình vẫn thấy tiếc thâý thiếu thiếu một cái gì đó cho các con. Có lẽ một kỹ năng cho con lại bị đánh cắp.

sự im lặng của bầy cừu

Tối qua là lần thứ 3 mình xem lại bộ phim "sự im lặng của bầy cừu", phim dựa trên tiểu thuyết của Thomas Harris. Cũng như các lần trước mình rất tập trung và xem chăm chú nó. Mỗi lần xem cố suy nghĩ về tựa phim cũng như ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu chỉ tường thuật nội dung thì rất đơn giản là một bộ phim dạng hình sự lôi cuốn về cuộc đấu trí giữa nữ thực tập sinh Clarice Starling do Jodie Foster thủ vai và tên bác sĩ tâm thần- cũng là sát thủ một thời - Hannibal Lecter do Anthony Hopkin đóng để nhằm tìm ra một hung thủ giết người hàng loạt hiện hành Buffalo Bill Gumb. Về mạch phim, sự lôi cuốn thì miễn bàn, vì đã giúp mang lại Oscar cho phim, cũng chính điều này làm mình càng cố xem để tìm hiểu ý nghĩa đích thực của phim. Tự nghĩ không ra - không lẽ chỉ đơn thuần là phim hình sự - kẻ ác bị trừng trị? nếu vậy có lẽ thường quá vả lại còn tựa phim nữa? thế là lục lọi internet. Ngạc nhiên là link thì đầy nhưng toàn tường thuật nội dung phim - tìm mãi - mới thấy một ý kiến post lên khá thuyết phục nói về ý nghĩa của tựa phim. Bầy cừu là ám chỉ các nạn nhân - cừu mang ý nghĩa trong kinh thánh là những con chiên những đứa trẻ ngây thơ vô tội. Ở đây các nạn nhân đều không thù hằn với hung thủ - các nạn nhân vô tội này đều bị giết và lột da. Cừu cũng vậy cừu cũng bị giết và lột da lâý len - và cũng chính da (len) này lại được những con người - những kẻ lột da - dùng để khoác lên người - một trang phục thay đổi, tôn tạo lại vẻ bề ngoài. Tên sát nhân trong phim cũng thế, cũng lột da nạn nhân để may thành một bộ da phụ nữ hoàn hảo để mong lột xác hóa kiếp thành phụ nữ, một biểu trưng cho cái đẹp, điều tốt. Cái xấu cái ác đang được che đậy dưới một lớp vỏ bọc đẹp đẽ hoàn hảo. Một cảnh báo không thể nào hay hơn ngay chính từ ngay tựa phim. Tuyệt vời. Trong phim mình nhớ thoại giữa Lecter và Clarice , Lecter gợi ý hỏi Clarice cái gì khiến ta thèm muốn, khao khát ? Đó là những gì đập vào mắt ta hàng ngày. Điều ác điều thiện trong cuộc sống cũng vậy diễn ra hàng ngày , mọi người chúng ta ai cũng chứng kiến chúng. Dường như cái ác cái xấu đang quá nhiều còn chúng ta đang cho điều gì dần chinh phục chúng ta? thiện hay ác. Đó là một cuộc chiến thực sự mà chính mỗi người chúng ta phải quyết định từng giờ từng ngày trong mỗi ý nghĩ và hành động. Phim quả xứng đáng đoạt Oscar. 5 sao!

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

Chỉ mong là chuyện cười

Ragu nay 4 tuổi rồi, thấy Mami hay dạy chị Hui học cũng đòi học theo, thế là Mami dạy luôn hai con cho có bạn. Với lại thấy Ragu cũng rất sáng láng học tiếp thu nhanh nên dạy luôn. Khi học mới thấy sinh con trời sinh tính. Trong khi Hui nhỏ lo chăm chỉ học đọc và làm toán theo Mami dạy thì có mấy chuyện Ragu khi học làm cả nhà cười ra nước mắt. Khi học đọc Mami hay mua sách truyện ngắn có kèm hình để tạo hứng thú và kích thích trí tưởng tượng các con. Thế là dù biết đọc nhưng làm biếng đánh vần nên Ragu chế rất nhiều đến độ mất bản gốc như nếu có hình trực thăng sách ghi chú trực thăng, Ragu lại đọc rất nhanh là máy bay ... nói chung là dựa hình phăng rất nhiều .. còn học toán thì cười ra nước mắt. Mami dạy làm toán cộng làm rành rồi nhảy qua dạy toán trừ, Mami kêu đọc kết quả cho nghe thì trật lất. Nói con làm sai rồi, Ragu còn cãi nói con làm đúng , cầm tập lại chứng minh, Mami coi té ngửa thì ra là Ragu tự ý gạch vô dấu trừ thành dấu cộng rồi làm toán cộng hết hỏi sao lại sửa thì ragu nói "con sửa đề bài để làm cho dễ cho lẹ mà" ??? thiệt là .... Mới đây lại tiếp tục dụ dỗ Mami, khi Mami mua quyển trắc nghiệm toán 1 cho Hui nhỏ làm, Ragu thấy nói đòi làm, Mami nói để hôm sau Mami ra nxb giáo dục mua nữa, thì Ragu nói thôi khỏi đi, Mami khỏi mua để chế Hui làm xong con bôi lại rồi làm để tiết kiệm tiền Mami. Mami nói sách để học thì khỏi tiết kiệm thế là lòi ra khi Ragu nói xanh dờn "con bôi còn dấu cũ để làm cho lẹ mà" ........???!! thiệt là bó chân tay luôn rồi!!!!

Mami kể lại không phải để khoe gì cả chỉ để ghi lại như nhật ký chuyện vui thời thơ ấu của Ragu thôi, chứ Mami không mong con lớn lên láu cá đâu chỉ mong con sau này lớn làm người tử tế là Mami mãn nguyện rồi nha Ragu. I love you so much!

giống hay không giống

Khi ghét một ai đó, thói thường người ta tìm cách trả đũa, nói ghê gớm hơn là để trả thù với mức độ cao hơn, tàn khốc hơn. Chơi xấu người sẽ bị người chơi xấu lại còn ghê gớm hơn. Đánh người sẽ bị người đánh, giết người sẽ bị người giết... còn nếu bản thân không nhận lãnh hậu quả kịp thì con, cháu sẽ nhận lãnh thay. Và các lập luận đông tây kim cổ đều cho rằng đó là ân đền oán trả, có vay thì phải có trả là luật nhân quả ... xem ra là tất yếu. Biết bao câu truyện, phim ảnh đều lấy cảm hứng từ triết lý đó. Người xem hay độc giả có thể hả hê khi thấy luật vay trả được thực thi nhưng ngẫm lại đằng sau nhưng cái hậu mỗi người liệu có hả hê hay không. Các bản án thực thi nhằm có trả lại công bằng không khi một con người đã mất , một tình người đã chết ... có chăng đó là một bài học một lời răn đe thì đúng hơn.

Mới đây xem phim Ape planet , thấy sợ quá. Đề tài cũng vậy nhưng có ý rất hay khi xem (lại khen phim Mỹ nữa rồi) . Phim thể loại viễn tưởng khi tráo đổi vai trò của người và khỉ. Tương lai người trở lại là nô lệ của loài khỉ. Xem rất rùng mình nếu sự thật là vậy thì thật kinh hoàng. Thế nhưng có cái hay khi đa số loài khỉ hành xử lại với loài người như người đối với nhau và đối với vật xưa kia, thì vẫn còn một con khỉ không đi con đường đó (nhờ vậy mà loài người mới tồn tại). Những lời con khỉ đó khi can gián những hành động của những con khỉ kia sẽ làm ta giật mình, chua chát. "Đừng hành xử như họ - nếu hành xử lại như họ sẽ làm chúng ta không khác gì họ... Trả thù sẽ làm hạ thấp và biến chính chúng ta trở thành y chang con người " ..... Nếu còn chút nhân tính (tại sao lại gán cái phần cao cả đó cho người nhỉ ... ?) thì cái hậu sẽ khó có phần hả hê trong đó mà có khi sẽ chua chát khi thấy ta và kẻ thù có một điểm chung giống nhau nào đó. Có lẽ cách trả thù nên nhất (không dám nói là tốt và đúng nhất) là sẽ không hành xử như kẻ thù. Như vậy liệu có cái gọi là công bằng hay công lý hay không. Lại một triết lý con người bàn cãi đến giờ vẫn chưa dứt. Giống hay không giống đây?

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2009

ctrl-z

Khó có thể tưởng tượng công việc design trên máy mà thiếu chức năng ctrl-z hay undo. Khi thử nghiệm một thiết kế mới hay lỡ làm lỗi mà muốn trở lại trạng thái trước đó thì không gì dễ bằng cứ ctrl-z/undo. Cứ nghĩ cuộc sống con người khi mắc lỗi hay làm việc gì không vừa ý cứ có chức năng này thì liệu có tốt hơn không. Làm sai thì làm lại, lựa chọn rồi lựa chọn lại ... sẽ không có nuối tiếc, phải chi .., sẽ không có lời xin lỗi, không có hối hận và sẽ không có đau buồn, con người có lẽ sẽ táo bạo và liều mạng hơn, dám thử nghiệm hơn, và có lẽ sẽ lạnh lùng hay thú vị và tiến bộ hơn không. Nhưng chắc cuộc sống sẽ đảo lộn thực sự khi đến một lúc nào đó họ cứ undo để thay đổi quá khứ. Chợt nhớ các nhà làm phim Hollywood cũng có hai cách nhìn về vấn đề này. Một bi quan thì có Butterfly Effect và lạc quan thì có Frequency. Một đằng thì tốt hơn hết là không thay đổi quá khứ vì càng thay đổi thì càng bế tắc, có thể undo nhưng không thể đoán được hậu quả (butterfly effect) , còn một đằng thì có cái nhìn lạc quan thay đổi để có viễn cảnh tốt đẹp hơn. Chắc một bên do người bi quan và một bên thì người lạc quan. Nhưng nói chung thì cả hai phim đều hay cả và nếu ai đã từng ngẫm về undo cuộc sống thì chúng cũng như một dạng ta tham khảo để mà suy gẫm.

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009

Định mệnh

Khuya qua mình xem được 2 phim Mỹ rất hay - như mọi lần - ở HBO và star movie. Tình cờ cả hai phim đều đề cập về định mệnh con người ở hai góc nhìn khác nhau bằng hai cách thể hiện hết sức thông minh phù hợp. Nếu như ở Dead Again lôi cuốn người xem bằng dạng thriller tâm lý khi cho là định mệnh là có vay có trả - thì ở My sassy girl thể hiện dưới dạng tình cảm hài hước lãng mạn lại cho là định mệnh là do chính bản thân mình tạo nên. Triết lý Dead Again như triết lý Á đông, có luân hồi , có vay có trả, kiếp này giết người, kiếp sau sẽ bị người giết, mọi người đều có mối liên hệ với nhau ở mọi kiếp sống, mọi người đều có móc xích gắn kết nhau , có đều theo vai trò đảo lộn. Triết lý dù mang thế bị động nhưng lại thể hiện tính công bằng. Còn ngược lại My sassy girl thì lại mang tính tích cực, chủ động, kêu gọi con người định mệnh bản thân như là con đường do chính mình tạo nên, chính chúng ta chứ không ai khác tạo nên định mệnh của mình. Mình chỉ tiếc gía Dead Again đừng gắn kết có vẻ khiên cưỡng cho nhà thôi miên là kẻ giết người thì hay hơn nhưng dù sao đó cũng là một phim vô cùng lôi cuốn và hai phim như hai câu trả lời cho cùng một vấn đề mà con người vẫn luôn bàn cãi đến nay chưa dứt.

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

trải nghiệm

Khi làm công việc người thiết kế, mình đâm ra mê nhất một từ tiếng anh dịch ra là trải nghiệm. Một cuộc sống đúng nghĩa và thú vị nhất theo mình phải là một cuộc sống trải nghiệm. Không trải nghiệm - cuộc sống đâm ra mới nghèo nàn làm sao - tốt hay xấu đều cho ta một cái nhìn , một bài học và một ý nghĩa nào đó. Nhớ lại cứ năm mới tết đến - dân tình gặp hay chúc nhau - một năm mới an lành, bình yên , tiền vô như nước, hạnh phúc vui vẻ mạnh khoẻ .... gì đó. Chợt nghĩ sao không ai chúc một năm mới đầy phiêu lưu hay trải nghiệm nhỉ. Phải chăng bản tính người ta sợ thay đổi, sợ xáo trộn, mang nhiều rủi ro, sợ mang điềm gở - sợ cái gì đó mới ? Vậy thì đời sống còn có gì là thú vị. Cuộc sống chỉ sống một lần - sống mãi một nơi làm mãi một việc - dù đó là công việc không phải sở trường sở đoản, công việc yêu thích nhưng vì sợ quá già quá trễ , sợ sự thay đổi sợ sự bắt đầu mà bao nhiêu người hẳn đã bỏ qua biết bao cơ hội - chỉ là sợ trải nghiệm. Sợ trải nghiệm nên người ta dễ dàng buồn chán và khỏa lấp nó cho qua ngày tháng bằng men rượu đàn đúm, mà không nhận ra rằng thời gian trong đời người mới quí gía làm sao. Trải nghiệm một nơi ở mới, một công việc mới khác hẳn công việc đang làm giúp vốn sống cá nhân giàu lên biết chừng nào.

Nghĩ cũng lạ người ta thường dạy phải biết yêu nghề của mình và sống chết với nó, mà không nghĩ đâu phải ai cũng may mắn chọn được nghề hợp với mình khi mới vào đời đâu. Cho nên biết bao người phải ráng theo chỉ vì lý do lỡ chọn, lỡ học , lỡ đầu tư cho nó rồi. Mình mà là nhà viết sách giáo khoa - hẳn sẽ đưa hẳn một chương dạy trẻ luôn trong tư thế đón nhận trải nghiệm mới trong cuộc sống, sẳn sàng trải nghiệm nghề mới để tìm ra nghề phù hợp với bản thân, có vậy chưa kể đến thành công thì cái được rất lớn là đời sống tinh thần phong phú , cuộc sống thú vị, và một vốn sống thì giàu có dường nào.

con & người

Mỗi khi đọc trên tạp chí hay thấy trên phim Demi Moore hay Bruce Willis hay ngay cả Ashton Kutcher, nếu không nói đến tính gỉa dối của phương tiện truyền thông hay kịch sĩ của 3 người (mà điều này hơi khó ở đây), mình đều thấy họ có văn hoá quá cao, cách họ đối với nhau khi không còn là một gia đình nữa, chồng cũ, chồng mới, vợ cũ, vợ mới - quá văn hoá, như không tưởng. Những điều mà thế gian hay thanh minh khi cho là do là người nên còn sân si, tham lam, có những tính xấu ... để đáng được tha thứ,xem ra phải ngẫm lại, cái đó như là những phần "con" hơn là cái "người" còn lại. Một con người để phần nào lấn lướt là khi nhìn cách xử sự với nhau những khi trong hoàn cảnh .. không ngọt ngào nhất chứ không phải những khi vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Người ta có thể định nghĩa gọi con người do có nguồn gốc động vật hay gì gì nhưng có lẽ lý do thú vị nhất khi gọi là "con người " thay vì chỉ là "người" là cách hành xử với nhau trong đời sống thường ngày có văn hoá đến mức nào, có tình đến đâu. Mới thấy trong đời sống - số "người' xem ra còn ít quá so với phần "con". Chỉ mong sao phần "người" không bị phần "con" diệt chủng mất.

khoảng trống

Người ta thường nói chết là hết. Một người khi chết là đã xong hành trình trên hạ giới, hành trình tiếp theo là gì thì không ai biết được. Chỉ còn người ở lại, những máu mủ ruột rà, bạn bè , người quen kẻ ghét và hơn hết là những người yêu thương. Nhớ khi bà nội mình mất , mình cảm thấy buồn quá đỗi, đến giờ cảm giác nghĩ đến vẫn là một cảm giác trống vắng đáng sợ. Đối với người yêu thương, người ra đi để lại cho những kẻ ở lại chỉ là một khoảng trống trong lòng. Một khoảng trống mà kẻ ở lại nếu càng nặng lòng với người ra đi thì nó như một dịch bệnh càng loang ăn rỗng tâm hồn tan hoang, tàn phá. Khoảng trống đó ghê gớm thế nhưng có một thứ có thể lấp lại dần dần với từng người một. Đó là thời gian. Quan trọng là ta có mở cửa đón vào không. Không phải là không có lý do khi người ta nói thời gian là phương thuốc màu nhiệm , có thể chữa lành mọi vết thương .. kể cả vết thương lòng. Nhưng cũng có người thì khoảng trống đó như bị khoá lại và chìa khóa thì bị đánh mất và không gì có thể phá nổi cánh cổng cổng đó . Đó là nha sĩ Alan khi bị mất vợ và 2 con gái xinh xắn vào 11.9 trong phim Reign Over Me. Đó là David trong To Gillian on her 37th birthday và còn nhiều nữa trong cuộc sống thực. Là phim nên người ta cho có kết hậu David thì đã mở cánh cửa lòng vì dù gì anh cũng còn có con gái bên cạnh, còn với Alan thì tác giả cho Alan một kết mở có vẻ có hy vọng nhưng xem ra rất khó vì anh mất cả một gia đình nên trong lòng anh đâu chỉ một khoảng trống mà là quá nhiều khoảng trống ở đó. Nó đã ăn tan ăn hoác cả cuộc đời anh.

Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Giấc mơ

Khi mơ thấy một điều gì người ta hay giải mã giấc mơ chẳng hạn mơ thấy con vật gì là điểm gì, mơ bị rơi là bệnh gì ... gần đây không hiểu sao thỉnh thoảng mình hay mơ về thời thơ ấu , mơ về trường tiểu học , các bạn học thời xưa, mơ về Biên Hòa dầu gì mình cũng đã sống suốt 18 năm ... giấc mơ như những đoạn phim rời rạc , những câu nói, con người đã từng diễn ra .. cứ như bộ phim trắng đen tái hiện. Tỉnh dậy mình cứ bần thần ,cảm thấy thân thương , buồn buồn. Không muốn tỉnh dậy để còn được mơ nữa, được hoài niệm nữa. Cuộc sống bận rộn hối hả tưởng chừng như những gì đã từng xảy ra lùi vào quên lãng , thỉnh thoảng tái hiện như nhắc nhở ta đã từng có bao nhiêu mối liên hệ từ nơi chốn, đồ vật đến con người. Như điểm lại ta đã từng là ai , đã từng sống ra sao .. như một xa lộ rất rộng và dài có nhiều lane mà không hề có đường vòng lại. Ta qua từng lane một nhìn lại thì ta không còn là ta của ngày hôm qua nữa, một kẻ khác gìa hơn, nhiều lo toan hơn và càng nhiều mơ ước hơn với số lane cần bước sang và quĩ thời gian thì càng ngày càng ngắn lại. Ta sẽ là ai nữa trong những lane tới đây ? điều đó thì không thấy trong giấc mơ.

Trông mặt mà...

Ngó trên báo đài , TV để ý thấy một điều ngồ ngộ. Nước càng giàu càng phát triển làm lãnh đạo càng khó. Nước càng nghèo càng lạc hậu, tưởng như làm lãnh đạo lại còn khó hơn vậy mà .. tưởng vậy mà không phải vậy. Mấy ông tổng thống Mỹ , thủ tướng Anh, Pháp ... nè hồi mới nhậm chức tóc đen như mun (nếu tóc đen) , da dẻ hồng hào đẹp trai cỡ tài tử xinê - như Bush cha, Reagon, rồi Clinton và nay là Obama bên Anh có Tony Blair nè. vậy mà làm chưa bao lâu tóc họ bạc trắng , người xuống sắc, hốc hác thấy rõ.Clinton lúc không còn làm tổng thống thì tóc đã bạc phơ, da nhăn nheo, hốc hác. Đủ thấy bao nhiêu lao lực của họ dành cho đất nước. Còn mấy nước nghèo hả cỡ như ta nè, sao hồi mấy ông mới lên ốm nhom, hốc hác, vậy mà chưa bao lâu thấy ai nấy hồng hào, béo tốt hẳn ra, tóc đen lại (vụ này chắc là nhuộm rồi),uốn lượn tùm lum. Mình thức đêm mấy hôm liền người cũng phải xuống vậy mà không biết sao mấy vị quan ở nước lạc hậu như ta cứ như mấy ông vua được tẩm bổ, vui chơi chứ chả thấy lao lực gì hết dù đất nước thì nói như mẹ chồng mình hay nói - tè le như cái nồi cám heo, không cái gì ra hồn hết. Trông mặt mà ...

Front of the class

HBO mới chiếu một bộ phim rất hay "Front of the class" , dạng phim người thật , việc thật - về Brad Cohen(tra internet thông tin về Brad Cohen đầy ra- người đúng là người thật). Brad Cohen bị hội chứng Tourette bẩm sinh. Người bị hội chứng này sẽ gần như thường xuyên phát ra những âm thanh chẳng hạn như chó sủa , hú ... và mấp máy .. không kìm chế được. Hội chứng đến nay chưa có cách chữa trị. Nó cản trở người bệnh - khó được tiếp nhận ở những buổi hòa nhạc, chiếu phim .. hay những dịp lễ nghi trang trọng chưa kể đến kỳ thị ...

Thông điệp phim rất hay, đừng để cho bất cứ điều gì kể cả bệnh tật có thể chiến thắng bạn, lấy đi giấc mơ của bạn. Brad không hề nản lòng , khi hàng chục đơn xin dạy học của anh bị từ chối vì khi tiếp phỏng vấn anh, ngưòi ta khó chấp nhận tật bệnh của anh. Lẽ nào một thầy giáo lại có thể vừa giảng bài vừa sủa gâu gâu .Dù vậy anh vẫn không từ bỏ giấc mơ trở thành thầy giáo của mình. Lòng kiên trì và quyết tâm thuyết phục của anh cuối cùng cũng chiến thắng.Anh không những trở thành thầy giáo mà còn là thầy giáo giỏi của bang, học thạc sĩ rồi lập gia đình.

Thông điệp phim rõ ràng , nhưng cái mình thích ở các bộ phim Mỹ hay là có những câu nói, hành động, con người rất hay đọng lại khi xem một bộ phim.

Đó là mẫu người mẹ Cohen. Nếu không có bà chắc Cohen cũng khó như ngày nay. Bà không an phận như các bà mẹ khác có con bị như Cohen. Khi còn bé ai cũng nghĩ Cohen làm trò ngay cả bác sĩ, và cha của Cohen. Không ai tin Cohen không kìm chế được. Trong khi mọi người quay lưng lại thì chính mẹ Cohen vào thư viện tra cho ra căn bệnh của Cohen. Rồi khi đưa đến nơi cộng đồng những người cũng bi bệnh như Cohen , khi nhận ra họ chỉ co cụm thậm chí cho con bỏ học, bà cương quyết dẫn Cohen đi con đường khác, dù khó khăn và chông gai hơn, đó là con đường sống hòa nhập cộng đồng. Đó là một mẫu bà mẹ mình ngưỡng mộ và mong cũng làm được như vậy cho con mình.

Đó là mỗi khi Cohen bị từ chối, ta thấy anh không có suy nghĩ bi quan hay chán nản. Lúc thì "Ngôi trường đó chưa thích hợp với mình", "..thời cơ chưa đến ... " và hay nhất có lẽ là "họ từ chối ta - đó là họ thất bại chứ không phải bản thân ta thất bại " ... Nghe thì có vẻ như ở ta thường nói là tinh thần AQ. Nhưng thử hỏi không có được những suy nghĩ đó người ta làm sao có thể vượt qua được nghịch cảnh, mà cuộc sống thì có ai được hưởng mãi hoa hồng. Đó không phải là thứ rất cần dạy cho các con chúng ta sao.

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Đôi điều suy ngẫm ...

Qua một sự việc, đôi khi làm ta chợt ngẫm ra nhiều điều. Nhớ đọc tích xưa, khi bắt được các tướng tài đối phương hay thậm chí kẻ chống đối hay ngay cả trường hợpp phạm lỗi mà có chút tài nào đó , các vị vua chúa hay khoản đãi, chiêu dụ, thậm chí kiểu bỏ qua lỗi lầm nhằm hòng thu phục nhân tài sử dụng. Nên biết bao là tích xứ này xứ nọ có được người tài mà hết lòng phục vụ đất nước. Tào tháo thoát chết cũng nhờ ơn khoản đãi Quan công... Còn nay thì sao. Ngó qua ngó lại vụ này ... có vẻ quá khó và không còn đúng nữa ... Phải chăng người đứng đầu không có tấm lòng rộng lượng hay không quí trọng người tài như người xưa hay người tài ngày nay không đủ tài để quí. Hay do nay người ta đem làm chân lý " Có tài mà không có đức thì vô dụng" nên sẵn sàng bêu rếu, vứt bỏ không thương tiếc bất cứ ai có tài mà lỡ có tật ??! Suy ngẫm mới thấy trước đọc tích xưa, thấy bái phục một nay nhìn lại thấy bái phục trăm ngàn lần và thấy tầm nhìn các vị vua chúa tiền bối ghê gớm đến dường nào, các hậu duệ đời nay khó mà sánh kịp.

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Tuyết giáp

Đi ăn tuyết giáp thấy lạ miệng thú vị, nghe nói bổ lắm, về lên mạng search ra bài thấy thú vị, copy về lưu làm tư liệu.

Tìm tuyết giáp trong tuyết giá

Nhái tuyết có lớp da màu xanh lá cây, sống trong núi rừng lạnh giá nên còn được gọi là nhái rừng. Vào mùa đông những con nhái cố tích tụ thật nhiều dưỡng chất vào cơ thể chúng cho giấc ngủ đông và nuôi dưỡng mầm sống mới sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới. Vào lúc này cũng là mùa người địa phương m bắt chúng. Nhái tuyết cái được thu hoạch nặng trung bình khoảng 200g là vừa, vì ở trọng lượng này nhái đã trưởng thành nên dưỡng chất đầy đủ nhất. Người ta chỉ lấy duy nhất lớp màng nhầy dạ con nhái tuyết và đem phơi khô để lưu trữ, mỗi miếng tuyết giáp khô chỉ lớn cỡ 1x2cm và dày từ 1 - 5mm.


Tuyết giáp là lớp màng nhầy dạ con con nhái tuyết sống ở nơi giá lạnh. Được cho là bổ dưỡng không thua yến sào, vi cá


Tuyết giáp được người Trung Quốc cho là có những công dụng không thua kém bao nhiêu so với yến sào, vi cá. Theo dược tính thì tuyết giáp mát gan, bổ phổi, chủ trị các chứng ho ra máu, đổ mồ hôi về đêm, lao lực… Đặc biệt tuyết giáp có tác dụng riêng cho cơ thể phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết giúp tươi nhuận dung nhan, tái tạo làn da.

Trước khi chế biến thành món ăn phải ngâm miếng tuyết giáp khô trong nước ấm qua đêm, sau khi ngậm nước nó sẽ nở lớn gấp 10 - 15 lần kích thước khô ban đầu. Đây cũng là giai đoạn tốn khá nhiều công sức, phải nhặt thật sạch những chất bẩn bám trên màng nhầy, rồi mới đem chế biến thành món ăn.

(theo SGTT)

Cái nhìn khác

Vụ bắt bớ LS vừa rồi làm xáo động cộng đồng mạng, ban đầu thì họ tung hê, sau thì quay ngoắc 180. Bản chất con người quả thật không như tiền nhân nói là "nhân chi sơ tính bổn thiện". Riêng bản thân không dám bàn chuyện chính trị, đúng sai , mà mình chỉ nhìn dưới một góc nhìn khác mà thôi.Đó là ước mơ.

Mình thú nhận mình rất mê phim Mỹ, ở tính khơi gợi kích thích bản thân phải biết mơ ước và làm hết sức để thử nghiệm ước mơ đó. Mỗi con người là một cá thể khác nhau. Ước mơ mọi người cũng khác nhau. Ước mơ nào cũng đáng trân trọng cả. Quan trọng là phải biết và dám ước mơ và đeo đuổi nó. Có thể thất bại đó, nhưng cái được cho bản thân thì miễn bàn. Ta cũng tự hào là đã từng thực hiện để biến ước mơ thành hiện thực.

Ước mơ có thể bị người đời dè biểu , cười nhạo có khi bị cho là điên khùng, cuồng vọng. Không có ước mơ và đeo đuổi nó và không có những người bị cho là điên rồ, liệu xã hội có được thành tựu như ngày nay không. Nhớ Galilee, đã từng bị nhạo báng và thậm chí đưa lên giàn hỏa vì tuyên bố trái đất vẫn quay ra sao, Nhớ anh em Wright đã từng bị cười nhạo ra sao khi thử nghiệm bay lần đầu không và còn hàng triệu triệu người nữa. Mới đây là Susan Boyle, mọi người đã cười nhạo khi thấy cô bước lên sân khấu và kết quả thì thế nào. Nói gần có phải Bác Hồ, một thanh niên không một tấc sắc trong tay, lẻ loi, xã hội rối ren, dân chúng lầm than có ước mơ quá ghê gớm là cứu quốc không. Ước mơ Bác khi đó không phải là quá điên rồ sao. Rồi những anh hùng khởi nghĩa ....

Mới đây có cuộc trắc nghiệm sinh viên mà kết quả thấy hậu quả một hệ thống giáo dục vô cùng tồi tệ gây nên. Thỏa hiệp cái xấu , coi là bình thường những việc trái tai gai mắt. Trong bản điều tra mình thấy thiếu sao không hỏi sinh viên - thành phần trí thức xã hội - có ước mơ không - mình tin hỏi cũng bằng thừa, vì chắc sẽ là làm việc nhẹ nhàng nhưng đòi lãnh lương cao, dù công việc không phải là bản thân thích chứ nói gì đến mơ ước.

Mơ ước không có ngoài những chầu nhậu, hơn thua bản lĩnh nhau ở khả năng nốc rượu, không màng giá trị bản thân, gia đình. Hệ thống XH cười nhạo , xỉ vả các nước phương tây hay đề cao gía trị bản thân nên giáo dục coi nhẹ bản thân, đem điều to tát khỏa lấp sự nghèo nàn tinh thần. Thử hỏi bao nhiêu người biết ước mơ và thử theo đuổ i nó. Bản thân không có ước mơ, không tôn trọng bản thân thì trông mong làm sao coi trọng việc khác. Mọi thứ cứ trôi đi cho hết đời để khi về già chắc lưỡi hối tiếc, phải chi... rồi đổ thừa hoàn cảnh này nọ. Mà không thấy kẻ thù chính bản thân mình chính là bản thân. Chán chường công việc, thất vọng việc làm, công ty lãnh đạo .. nhưng không dám làm cách mạng cho bản thân mà chỉ biết than thân trách phận trong bàn nhậu.

LS Định có thể thất bại nhưng chổ mình phục là LS dám ước mơ và thử nghiệm ước mơ của mình. Có thể mọi người rung đùi chửi LS khùng, không thức thời, không thông minh như bản thân, thà tàn tàn qua ngày đoạn tháng mà bình yên không bị động chạm. Nhưng khi tháng ngáy trôi đi, giữa đêm giật mình tỉnh giấc có ai từng hỏi bản thân đã dám sống hết với ước mơ mình chưa, để khi tuổi già đến sắp lìa đời không hối tiếc phải chi ... thời đó mình thử ... thì ra sao nhỉ.

Đời người chỉ có một mà thôi. Câu nói đơn giản nhưng mình dám cá hiếm người cảm nhận thật sự và tận dụng được nó lắm.

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Một bài viết hay

Lịch sử Việt Nam là lịch sử thăng trầm của một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây. Những khoảng khắc hòa bình hầu như ngắn ngủi. Sau 1975 niềm vui độc lập và thống nhất, với biết bao máu và nước mắt vô tội đổ xuống, đã không kéo dài bao lâu. Đất nước triền miên rơi vào khủng hoảng, hết khủng hoảng kinh tế, đến khủng hoảng đạo lý và bây giờ khủng hoảng niềm tin. Điều đó suy cho cùng có nguyên nhân nội tại từ chính sự nhu nhược của mỗi con người chúng ta.


Bốn ngàn năm lịch sử đã kết nối từng cá nhân thành một dân tộc, hun đúc nên khát vọng Đại Việt, đưa chúng ta đi hết chiến thắng này đến thắng lợi khác, giành lại độc lập tự chủ và thống nhất giang sơn về một mối. Thành tựu ấy có được là do sự quật khởi của hào khí Diên Hồng qua các thời đại.

Tiếc thay khi chuẩn bị bước vào nền thái bình thịnh trị, sự nhu nhược đã thế chỗ cho tinh thần quật khởi! Kẻ thì bỏ nước ra đi, trốn tránh. Người thì ở lại nhẫn nhục, muộn phiền. Bọn cơ hội thừa dịp thi thố sự đồi bại, biến giang sơn chung thành món mồi riêng tư béo bở. Vì nhu nhược, chúng ta không dám phản kháng thói hạch sách, nhũng nhiễu của lớp quan lại mới, chấp nhận dùng tiền vượt qua trở ngại. Đến khi nhìn lại, quốc nạn tham nhũng và quan liêu đã lan tràn, bất trị.


Vì nhu nhược, chúng ta che tai không dám nghe lời nói ngay thẳng, mặc nhiên dung túng sự dối trá và xu nịnh. Đến khi bừng dậy, đạo đức đã suy đồi, khó sửa.


Vì nhu nhược, chúng ta hài lòng với những gì đang có, cố tin vào sự ổn định giả tạo, đắm mình vào những lễ hội vô nghĩa liên miên. Đến khi nghĩ lại, xung quanh đã đầy dẫy ung nhọt, không còn thuốc chữa.


Vì nhu nhược, chúng ta bịt mắt trước những bước đi vũ bão của các dân tộc láng giềng. Đến khi tỉnh ngộ, sự tụt hậu quá rõ ràng, không còn cơ may rút ngắn khoảng cách.


Để che giấu mặc cảm do nhu nhược, khắp nơi người ta kể nhau nghe những bài vè châm biếm hoặc lớn tiếng dè bỉu chuyện cung đình tồi tệ, nhưng lại trong … quán nhậu! Chí khí kiểu “sĩ phu Bắc Hà” ấy liệu sẽ giúp ích được gì cho công cuộc chấn hưng đất nước đang lúc cần hào khí Diên Hồng năm xưa?

Muốn chấn hưng đất nước trong vận hội ngàn năm có một này cần phải rũ bỏ sự nhu nhược đó. Muôn người xin hãy nắm tay lại, chế ngự sự sợ hãi, cùng tiến về phía trước, may ra khát vọng Đại Việt mới có cơ may biến thành hiện thực. Xin đừng để sự nhu nhược của những cá nhân trở thành sự bạc nhược của cả một dân tộc.

Luật sư Lê Công Định

(Báo Pháp Luật TP.HCM số ra ngày 5-3-2006)

Nghĩ cũng hay, bắt bớ một người khiến mọi người tìm hiểu để hiểu biết thêm một con người và một xã hội. Cách PR này hơi tàn nhẫn nhưng coi bộ hiệu quả dữ nha

Tư Mã Thiên đâu rồi

Lâu lâu hễ cứ thấy có chuyện xảy ra trong xã hội là mình lại bức xúc. Hồi xưa hoá cũng có cái hay là có các nhà viết sử, những người tuyệt đối trung thành với sự thật bất kể sinh mạng bản thân mà tiêu biểu là Tư Mã Thiên. Có vậy mới có cái gọi là lịch sử. Thời nay mình thắc mắc ai là người viết sử đây. Một người công tâm, bảo vệ sự thật, một người mà chính quyền không thể chạm tới, không bẻ cong ngòi bút bằng mọi giá. Ngày nay nhiệm vụ đó không thấy giao một người , một tổ chức cụ thể , nhưng một lực lượng mà lẽ ra theo mong mỏi và có chức năng gần giống như vậy thì lại quá kém cõi.Đó chính là báo chí. Họ có nhiệm vụ mang sự thật nói sự thật thì lại hóa thành công cụ của một ai đó. Giờ đọc báo mà thấy buồn vì có đọc thì không tin vào những gì đang đọc. Dối trá trộn lẫn sự thật, người tinh ý chịu tìm tòi suy nghĩ sẽ nhận ra hết, đa phần mệt mỏi cơm áo gạo tiền thì chỉ biết tin vào những gì mình đọc mà không thấy sự trí trá giả dối trong đó. Mang tiếng thời đại công nghệ cao, hiện đại nhưng ngẫm bản lĩnh thua xa các bậc tiền bối. Có việc xảy ra mới chắc lưỡi tự hỏi Tư Mã Thiên thời nay đâu rồi.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

Ai nuôi ai

Hổm rày báo chí xôn xao vụ bắt luật sư Lê Công Định - có một chi tiết mà hễ đọc thấy là nói thiệt mình muốn kêu trời. Cứ hễ bắt một ai là để ý coi các báo (nói thiệt xấu hổ cho các nhà báo) - ra rả một giọng điệu - "... được đất nước, nhà nước , đảng nuôi ăn học ....". Xin lỗi nha, nghĩ kỹ đi, Đảng, nhà nước nào nuôi đâu. Bản thân tui , con tui muốn có được nền tảng học vấn ngày nay , cha mẹ tui rồi đến tui phải cày phải làm cật lực mới có tiền đóng học phí. Rồi nếu nhận học bổng hay hưởng dịch vụ xã hội hả, toàn là tiền thuế của dân cũng là tui làm đóng chứ ai vào đây. Nói tóm lại là không có nhà nước, đảng nào cho không tui hết đó. Vậy mà không hiểu sao đến giờ cứ hễ có chuyện là ra rả kể công không phải của mình rồi đến họp hành câu đầu tiên là cảm ơn chính phủ, nhà nước ... mà không ai cảm ơn dân đóng thuế hết trọi. Thiệt là ... vô lý quá! Thấy ở các nước khác, có xử ai, người ta cũng đưa tin về lai lịch người bị xử, thể nhưng tuyệt đối có thấy các nước đó kể công ơn gì đâu , dù những phúc lợi dành cho dân chúng của họ thì nói thiệt là tuyệt vời. Vậy đó, riết thấy oải cái vụ kể công tào lao ấu trĩ rồi, một giọng cứ ra rả làm người đọc confuse đến không biết sự thật là cái gì nữa.
Ai nuôi ai đây! Nghĩ cho kỹ trước khi viết bài đi mấy ông nhà báo! (hèn chi người ta mới nói nhà báo nói láo ăn tiền).

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Bucket List

Phim Bucket List như bao phim Mỹ hay khác mà mình khoái. Xem xong bắt mình suy nghĩ mãi. Phim không sexy không diễn viên đẹp, chủ yếu chỉ 2 diễn viên già gạo cội mà mình yêu thích là Jack Nicolson và Morgan Freeman, chủ đề nội dung vô cùng đơn giản nhưng như bao phim Mỹ thành công khác, nó gây xúc động và bắt mọi người suy nghĩ. Xem rồi mới thấy ngượng cho phim VN, phim không hề có người mẫu, nội dung đơn giản vô cùng, vậy mà sao mình không nghĩ ra, đúng là cái đầu khác nhau quá xa, như các ông đạo diễn mình đi tìm chủ đề chi cho cao xa, làm không tới thì đổ thừa này nọ. Mà thôi nhắc tới phim VN chuyện dài nhiều tập.

Bucket List xem xong, làm mình chợt nghĩ làm một bucket list cho mình. Mơ mà, nhưng đâu có mà mơ suông. Ai sẽ implement cái bucket list cho mình đây ngoài bản thân. Đâu phải ai cũng may mắn gặp được bạn già như Jack Nicolson giúp thực hiện cái bucket list đâu. Phải cày thôi. Cái thú vị nhất là làm cái list vô sổ cẩn thận, mới phát hiện mình có biết bao nhiêu là ước mơ. Xong rồi lâu lâu nghĩ ra lại nối tiếp list. Biết bao giờ mới có cảm giác của Morgan khi xong một điều , lấy bút gạch xóa ngang một điều đây. Cày đi, cày đi ....

Susan Boyle

Nghe Susan Boyle cất cao giọng hát Memory - mình thật sự xúc động. Cũng Memory đó, nghe Barbara cảm giác khác, nghe Susan, dù khung cảnh cuộc thi đoạn cao trào tạo vầng hào quang kiểu sunburst effect, hơi nhuốm màu sắc tôn giáo thiên đường - hơi sến - nhưng quả thật là giọng Susan - đúng là giọng ca như mọi người nói - đến từ thiên đường. Lập tức muốn vote cho cô đoạt giải cao nhất cuộc thi. Susan làm hàng triệu người có vẻ ngoài bình thường thậm chí xấu xí - vô cùng tự hào, cô mang niềm hy vọng , kỳ vọng của triệu triệu người - biến ước mơ thành hiện thực. Quả vậy, cứ mơ đi, theo đuổi ước mơ đi, vì mọi người chỉ có một cuộc sống , một cuộc đời của chính mình mà thôi. Không ai thực hiện giấc mơ của mình tốt hơn mình cả. Đừng đổ lỗi bất cứ ai, hoàn cảnh bất cứ điều gì cả, thậm chí đừng bắt con cái thực hiện giấc mơ giùm bạn, như vậy chẳng hóa ra bạn ích kỷ lắm sao. Thế còn giấc mơ của chúng thì sao. Đừng để về già nuối tiếc bất cứ điều gì vì không giám thử. Susan Boyle cho mọi người cơ hội nhìn rõ bản thân thực sự muốn gì chứ không phải mọi người mong ở mình những gì. Mình ngưỡng mộ Susan mất rồi.Cầu chúc Susan thành công.

nói chuyện sách giáo khoa

Có con muốn vào lớp một rồi, hơn cả năm tìm hiểu sách giáo khoa cho con, coi họ muốn dạy gì cho con mà nghe bà con kêu ca quá chừng. Đọc vô mới té ngửa, từ ngạc nhiên sửng sốt, đến nói thiệt là phẩn nộ, mình mới thấy thương cho mấy đứa học sinh giờ quá. Và nói ra thì lại rơi vào số đông bất mãn - chuyện không nói mà ai cũng hiểu. Nhưng ngẫm lại mình thấy quá đổi ngạc nhiên cho bộ máy giáo dục nước nhà, bộ máy quan trọng nhất, tri thức nhất , khoa học nhất ... vậy mà làm cái việc ....nói thiệt nha - cực kỳ ngu xuẩn khi soạn ra những quyển giáo khoa như vậy. Không biết họ có con em không, có dạy thử cho chúng chưa. Nghe họ ăn lương nhà nước làm giáo sư, tiến sĩ than soạn sách giáo khoa khó khăn ra sao .... để rốt cuộc ra những "tác phẩm" như vậy .... mình nói thiệt, khỏi trả tiền mình , mình ngồi soạn cho, in sách khỏi tốn tiền mà đảm bảo hiệu quả , có sách có chứng đàng hoàng. Không phải khoe (mà cũng đáng khoe chứ :) ) - mình dạy 2 con theo cách mình nghĩ và soạn, chỉ trong chưa đầy 6 tháng - chúng đều có khả năng đọc báo, sách truyện (chúng mới học lớp lá và mầm) - học mỗi ngày chỉ mất 15-20phút học thôi (dù con mình cũng bình thường không phải thần đồng gì hết). (vậy mà cả sách giáo khoa chương trình đồ sộ - dạy cả năm nghe đâu dưới miệt đồng bằng sông cửu long có nhiều trẻ học đến lớp 5 vẫn chưa biết chữ). Mình có thể khẳng định, người soạn sách giáo khoa - cóp nhặt vô trách nhiệm đủ thứ hầm bà lằng thành sách mà không có tấm lòng yêu trẻ, và nói thiệt hiểu gì về trẻ hết. Thắc mắc thứ nhất chắc toàn các vị mày râu - nói xin lỗi - làm cha không yêu con bằng mẹ đâu - các vị có thể giảy nảy lên nhưng ...đó là sự thật đó, những trường hợp bà mẹ xấu xa, hay cha quá yêu con thì mình không kể :P.

Thử hỏi , ai đời trẻ mới vào học chữ đầu tiên không phải là chữ O,Ô ... mà là E và B và còn dạy ...VÓ BÈ . Ai thành thị thậm chí nông thôn các vùng biết vó bè là gì nếu không nhìn hình. Mình đã thử, không tin mọi người thử dạy xem một đứa trẻ chưa hề biết đánh vần là gì làm sao hiểu đánh vần b e đọc là be. Ở đó mà một lèo vó bè... và nguyên bài thơ - "bà trẩy quả" - miền nam gọi hái trái - ai gọi là "trẩy" ... soạn sách cho cả một quốc gia mà cứ làm việc như soạn bài tế cho làng xã (nói xin lỗi). Sao mà địa phương , cục bộ. Hình ảnh trong sách thì cứ cực kỳ ấu trĩ - vùng miền như vậy xuyên suốt, cá mè, cá cờ - những loài cá mà một số vùng không biết đến- hoa và quả cũng vậy. Hình ảnh thì toàn nông thôn và núi rừng các dân tộc. Có thể có ý để trẻ em dân tộc đọc chữ không xa lạ. Nhưng xin lỗi chuyện đó là chuyện khác của các vi, xin đừng đánh đồng với hàng triệu trẻ em khắp các miền khác.

Còn thơ hả nói thiệt đọc lên thấy cóc nháy nhảy ra ộp ộp. Chắc thơ do các vị đó làm nên đưa vào cho có công. Mình nghĩ sao họ tốn công vậy, thay vì vậy, cả kho tàng ca dao tục ngữ dân gian cứ đưa vào hết - không hay hơn sao, mình nghĩ có lấy chỉ ca dao tục ngữ để dạy cho học sinh suốt 12 năm còn giảng chưa hết cái hay cái đẹp nữa, hơi đâu mà tốn công và làm hỏng khả năng thưởng thức văn học học sinh. Hèn chi học sinh ngày càng chán do dở văn chương - mà còn tự hào nữa chứ.
Riêng phần chuyên đề - lớp 2 -bắt học sinh học thơ văn HCM. Xin lỗi, HCM là danh nhân - nhưng xin hãy để lứa tuổi lớn hơn tìm hiểu, xin đừng ép những đưá trẻ tuổi ăn ngủ chưa thông phải ngợi ca theo ý một ai đó. Hãy để đó là sự tự giác, giác ngộ của mọi người - đừng làm gây tác dụng ngược.

Còn bài viết văn xuôi hả. Nói xin lỗi, nhảm nhí chưa từng thấy. Có nguyên chủ đề thí dụ nói là chủ đề "nhân dân" - thế là kể một bài về một bác tên Nhân nào đó, làm tò he hay thú nặn đi bán ở thành phố. Bác bán ế hết vốn - buồn rầu về quê, nói là trẻ con thành phố giờ không chơi thứ này nữa- về chắc trẻ con thôn quê thích hơn - thế là nhân vật hàng xóm - cậu be thương nên đập heo đất lấy tiền tặng. thế là hết - không biết là bài viết muốn ý gì về nhân dân như vậy - muốn ca ngợi em bé cho tiền biết cảm thông hay chê con nít thành phố chê đồ chơi . Mà người viết bài này nếu vậy đúng là sai sự thật và không thực tế- giờ trước các cổng nhà trẻ hay công viên - ai mà ngồi nặn tò he- con nít thành phố chính hiệu bu đông như kiến - một con cũng 5-10.000 chứ rẻ đâu. Bản thân mình nè lần nào cũng trốn bằng không khó thoát các bé Hui,Gu đòi tề thiên, con rồng, công chúa. Bởi vậy mới nói muốn viết bài cho có, mà ngay tính thực tế không có, ai mà cảm nhận chưa kể văn chương ... :P . Ngồi nhớ hồi đó đọc bài Đi học mà thấy văn chương lai láng, gần guĩ. Cái đó là văn chương có thể để trẻ lớn chút đọc cảm nhận, còn trẻ nhỏ hả- như mình nè - cứ viết đoạn văn ngắn vài câu thôi soạn nó đọc- mà kèm giáo dục nó luôn - chẳng hạn - Đánh nhau là rất xấu, mọi người không nên đánh nhau. Hay Phải đánh răng sau khi ăn, rửa tay trước khi ăn ..., Còn biết bao nhiêu điều dạy trẻ sao không viết ra luôn, cao xa chi cho trẻ chưa biết gì phải biết lãnh tụ, nhân dân, đất nước.... Còn nếu không thì cho các câu về đời sống động thực vật vào - bảo đảm 100% trẻ hứng thú đọc ngay - bạn cứ tìm hiểu thì sẽ có - chẳng hạn - Có nhiều loài động vật, loại thì ăn thịt (cái này có thể hỏi trẻ), loại thì ăn hạt, loại thì ăn trái cây, loại thì ăn xác thối , loai thì ăn tạp ....nếu lười tìm hiểu ngày nay mình thấy nhà sách ra những quyển rất hay - có thể mua cho trẻ trong thời gian học đọc - mà có khi lại bồi bổ kiến thức bản thân không chừng, những quyền do NXB trẻ ra nhiều như dịch lại của nước ngoaì như :Kiến thức đầu tiên của bé, Câu hỏi tại sao, thế nào , hình đẹp, ngắn gọn, súc tích.

Không biết người soạn sách giáo khoa nghĩ gì nữa. Còn nữa, sao bao năm mình thấy sao cứ chăm chăm bắt trẻ chưa biết đọc , phải biết viết mà còn bắt chúng phải viết đẹp nữa. Họ không thấy cái vô lý đó sao. Mình chỉ dạy các con tập đọc chữ không hề viết, chúng biết đọc tự nhiên nó tự viết chữ, dù không đẹp và chữ thì to chữ thì nhỏ. Mình không ép viết đẹp. Viết đẹp làm gì , viết rõ chữ được rồi. Nói thật chương trình bắt trẻ còng lưng viết đẹp- mà không nghĩ sau này ai dùng chữ viết tay đâu, văn bản mà không đánh máy hả, ai mà nhận. Vô lý chưa. Nên trẻ cứ mất thì giờ vào viết cho đẹp cho sạch, mà đọc thì chưa xong, nói thiệt bé Hui mình đọc còn trôi chảy hơn một học sinh lớp 2 nữa.

Còn về học toán hả - mọi người thử dạy con đi sẽ biết chương trình ..tệ như thế nào. Dạy toán cộng như bắt học thuộc. Chưa biết toán trừ - mà bắt trẻ mới họccộng phải đoán ?+4=6 . Xin đừng nghĩ suy nghĩ của trẻ như suy nghĩ người lớn nhé. Mình dạy theo cách của mình - vứt sáchgiáo khoa sang bên - thế là có phương pháp giờ các con có thể cộng hơn 100, cộng có nhớ nữa. không phải học vẹt. Bài lớn hơn bé hơn đừng nghĩ bé nào cũng hiểu nha các vị, chắc con các vị là thần đồng thì mới kham nổi kiểu mới biết lớn bé mà bắt điền 2
Có thể con mình không phải học sinh giỏi nhất lớp , chữ viết không đẹp nhất lớp , bài toán bị trừ do viết không đúng kiều đáp án, mình không cần thành tích, cái mà mình cho con là cái gốc, cho nó hiểu bài, nó chằng cần phải nhớ , học vẹt gì hết, bài toán nào nó cũng biết làm hết không phải nhớ gì cả. Mình cho kiến thức không cho trí nhớ, tủ bài, có vậy thì mới mong con đi nổi hết con đường dài học vấn. Mình cho nó niềm yêu thích với học vấn. Mình mong các bậc cha mẹ nhịn bớt thì giờ shopping, đi nhậu nhẹt, tán dóc đồng nghiệp, chiến hữu mà quan tâm các con hơn nữa, dạy các con biết đọc , biết làm toán cơ bản, có nền tảng cơ bản thì mới không sợ các bước sau này, dạy các con biết yêu đọc sách biết tìm những điều cần biết trong sách vở. Có vậy mới mong chúng có bản lĩnh, không đi vào con đường xấu.

Đừng nghe những lời số đông nói đừng ép trẻ học hãy để phát triển tự nhiên .... xin nói thật đó là những lời rỗng tuếch. Bạn không thử dạy trẻ đi - thử mất thời gian với trẻ đi - bạn sẽ thấy mọi đứa trẻ đều có khả năng nào đó, thử dạy đi sẽ thấy mọi vất vả, hy sinh của mình đều xứng đáng khi con trẻ thích thú cầm và đọc báo cho bạn nghe, khi chúng ngạc nhiên với một tin tức và cứ lập lại hoài với một kiến thức mà nó mới được biết. Đừng trông chờ vào người khác hay phép lạ, đó chỉ có ở trẻ thành đồng hay trẻ tự giác sinhra là khoái học. Điều này thì mình chắc chắn không phải trẻ nào cũng vậy đâu. Chính bản thân cha mẹ tạo phép lạ, chứ không phải thầy cô.Thử đổ mồ hôi , để ý một chút - các bạn sẽ thầý việc trẻ biết đọc, làm toán trong một thời gian ngắn có thể thành hiện thực ra sao. Đó là khả năng của mọi trẻ để cho bạn khám phá đó. Đừng nghe lời đám đông. Thử với con tim của người làm cha mẹ đi, mọi người sẽ thấy chương trình học hiện nay vừa dài dòng mất thì giờ và thui chột chính khả năng con bạn đó. Tự cứu mình và tìm đường đi cho con mình chứ đừng trông chờ để rồi đổ lỗi cho bất cứ điều gì. Con là con của mình mà, mà đường đi thì ngay dưới chân mình mà.

chuyện giàu chuyện nghèo

Để ý kỹ các tác phẩm trúng giải từ các cuộc thi viết đến thi ảnh ... đều có chung một điểm mà tinh ý ai cũng nhận ra hết. Bạn thử nhìn kỹ xem, chẳng hạn các tấm ảnh đoạt giải quốc tế , ngoài yếu tố kỹ thuật xem như ai cũng có khả năng xử lý ánh sáng, góc máy tốt, thì bức ảnh kể chuyện về cái nghèo khó , cái già nua (thường để tạo hiệu ứng tốt về cảm xúc và cả kỷ thuật - người ta thường bỏ thêm vào đấy tính tương phản - trẻ con, mong manh đi với cái già .. hay ánh sáng , cái gì đó trẻ trung để đối với cái già nua nhăn nheo ..) sẽ chắc là bức ảnh chắc chắn đoạt giải so với một bức hoành tráng về sự phồn thịnh, sang trọng. Chẳng trách gì nhìn vào các bức ảnh đoạt giải các năm kể cả năm nay, mình nhìn thấy chán quá, mất dần tính sáng tạo, và ngạc nhiên thấy ngành ảnh năm nào cũng trao giải cho những bức như thế. Hình ảnh người gìa Tây nguyên nhăn nheo già nua, chụp cùng một đứa trẻ - hết là tre già măng mọc, đến bóng cả ... thiệt là ... Chẳng trách có năm, người mẫu già Tây nguyên mất đi, gây lao đao cho giới ảnh, mình đã thầm nghĩ vậy có cơ hội họ tìm ý khác rồi, ai dè ... mấy năm nay xuất hiện người mẫu già mới. Đúng là bó tay luôn.

Ngành ảnh đã thế, còn các tác phẩm văn học dự thi cũng chẳng khá hơn. Hai bài viết chẳng hạn nói về tấm lòng mẹ chẳng hạn, thì đảm bảo bài kể về người mẹ nghèo , hom hen, xấu xí, buôn thúng bán bưng nghèo không có thì giờ chăm nom lo chuyện học hành cho con ngoài chuyện bương chải lo cái ăn hàng ngày, chuyện học hành dựa vào sự tự giác của con cái - cái phước trời thương ban cho - sẽ 100% là bài gây xúc động và đoạt giải cao. Chứ đời ai lại trao giải cho chuyện kể về người mẹ có trình độ, làm việc mười mấy giờ một ngày, lo chuyện ăn, chuyện ngủ,sức khoẻ, lo chuyện học, tìm thầy hay trường tốt, chăm con từng ly từng tí, cũng làm việc vất vả để con có điều kiện tốt nhất. Trao giải cho người giàu tự nhiên thấy ... vô duyên và không chừng bị thiên hạ chửi. Dù về tấm lòng mẹ thì chắc gì ai hơn ai, và cái nghèo thì ai cũng sợ và chẳng ai muốn rơi vào đó. Hay có lẽ vậy mà đó là phần thưởng, hay niềm an ủi cho người nghèo. Thôi thì thà vậy lấy luôn các giá trị đó làm từ thiện hay góp vào các quĩ giúp đỡ người khó khăn , cho xã hội bớt đi người nghèo còn hơn làm ba cái chuyện màu mè thi cử đó. Ngồi nghĩ coi, nếu xã hội ai cũng khá lên, thì các cuộc thi hổng chừng nhờ vậy cũng có ý mới, sáng tạo hơn à ... cứ mơ đi.

Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009

Đi coi thả diều

Cuối tuần rồi cả nhà tranh thủ chạy ra Vũng tàu xem festival diều. Nếu Đà nẵng gần cũng ráng đi coi pháo bông luôn. Tiếc là xa quá, chứ mình khóai xem pháo bông lắm. Coi thả diều thấy cũng thú vị lắm. Có điều coi mới thấy ủa sao diều người ta làm riết sao giống thả bong bóng có điều căng , cột thêm nhiều dây ở nhiều vị trí lên thôi, bay lên lềnh bềnh . Mấy người thả diều mà nghe mình nói chắc đập mình quá. Tiếc là coi báo nghe nói có diều phải lấy cần cẩu mới bay lên, mình chỉ thấy cái cần cẩu nằm chình ình chứ chưa được thấy cái nào có qui mô đến nổi phải dùng đến chiêu đó.

Coi đi coi lại thấy bộ dù người ta sáng tạo đủ hình thù - tại giống thả bong bóng nên mình không khóai lắm :P, rốt cuộc khóai diều cổ điển hơn, nay cột nhiều dây điều khiển con diều liệng rất điệu nghệ không thua máy bay điều khiển đồ chơi. Mình thấy một cậu người nước ngòai điều khiển mà mê luôn. Diều Vịệt nam có diều sáo gì đó mình nghĩ nên đổi tên thành diều cồng chiêng thì hơn, không biết người ta có bỏ gì vô mấy ống tre trúc không mà nghe nó kêu ù ù như tiếng cồng. Còn các diều như bong bóng thì thôi đủ dạng như Việt nam thả cái bong bóng chữ nhật tô lá cờ, con gấu trúc, con bạch tuộc, cá ông tiên, con cọp, con khỉ, con gấu màu cam, còn có các bảng hiệu như giao thông có điều là các chữ như smile .. còn giống hình dạng diều cổ điển thì người ta vẽ thêm hình lên cho giống con công ,chim... còn đòan Đài loan còn chơi một dây diều hình các em bé dài ơi là dài gió thổi chân các em bé như đang chạy rất thú vị, một dây kia thì chân các em bé làm thành chong chóng xoay tròn , ngộ lắm. Có đội mình quên nước nào rồi dây diều dài nhất đến tận bên kia đường lên khách sạn luôn đẹp lắm. Có đội làm cái diều hình tròn bánh xe to đùng , thả thấy bay không nổi giống diều sáo cũng vậy thấy rớt nhiều hơn là bay. Chắc tại gió yếu .

Nói chung là coi đã lắm có điều chỉ được thứ bảy thôi còn đến chủ nhật dẹp bớt nhiều lắm rồi giống đầu voi đuôi chuột ;) - ai may mắn đi thứ bảy mới xem được nhiều chứ ra chủ nhật thì mất đi thú vị 8-9 phần rồi. Tối thứ bảy có thả diều đêm nữa. Có hai lọai một lọai là các diều có gắn pin nên chiếu sáng đẹp hơn còn đa phần thì là ở dưới chiếu đèn lên trời, lọai này thì thấy hơi bị tầm thường và không đẹp bằng. Báo hại làm Vũng tàu kẹt xe quá chừng vì dân chúng dừng xe ngó diều. Thắc mắc cả bãi tắm rộng sao người ta không gửi xe vô coi đứng chi ngòai đường mất trật tự quá chừng. Sau này xem báo thì ra là dân địa phương không được vào coi. Thiệt hết hiểu nổi luôn?!!!

Nói chung coi diều làm các em bé mê đòi thả diều nên ai cũng mua diều để thả. Mua rồi mới thấy giờ thả diều sướng thiệt nha, diều làm sẵn bằng nhựa - khỏi sợ rách và tre, có sẵn chỉ buộc thả là bay liền ,chứ không như hồi nhỏ tự làm diều bằng giấy hồ dán, tự làm có khi không bay được, nên làm diều là nghệ thuật, đẹp lắm là dán thêm giấy màu cho diều đẹp chứ đâu được như giờ in đủ hình cá mập, con bướm, tiên cá , batman, spiderman .... Bé Hui, Gu thả diều cũng điệu nghệ ra phết, tụi nó chạy thả diều làm mình chạy theo muốn hụt hơi luôn. Thế là hết một weekend, hậu quả đen thùi lùi một lũ . Để rảnh post hình lên souvenir mới được.

giờ này ngày đó tháng nọ năm xưa

Lâu nay mình mê phim bộ phá án của Mỹ - Cold Cases. Những vụ án tưởng chừng như bị quên lãng, hung thủ tưởng chừng như có thể quên quá khứ tội ác của mình nay được khơi gợi và phanh phui. Mình khóai vì các vụ án là những gì diễn ra trong đời sống hàng ngày, những hành động, lời nói, sự kỳ thị .. có thể dẫn đến tội ác không ngờ, hung thủ có thể là bất kỳ ai người quen , thân hay thậm chí chúng ta nữa. Mỗi tập phim chỉ 45 phút là mỗi vụ án, gọn nhẹ. Chỉ duy nhất một điểm – mình nghĩ đa số ở các phim cũng như truyện trinh thám cũng vậy – hễ xem là mình thắc mắc hòai. Người ta hay hỏi các nhân chứng vào giờ đó ngày đó tháng đó năm đó họ làm gì hay thấy một ai đó làm gì , và nói gì và người ta cũng phá án dựa vào các tình tiết đó.

Nói thật khi xem đến đó lần nào mình cũng thắc mắc sao người ta nhớ dữ vậy. Nói thật nếu ai hỏi mình mới hôm qua vào giờ đó làm gì nói gì mình cũng phải suy nghĩ và thường thì quên mất tiêu luôn. Không biết có phải mình lẩn thẩn hay không hay bắt đầu gìa rồi nên không nhớ. Nếu lấy lý do chắc tại có sự kiện nên người ta nhớ kỹ thì cũng hơi có lý nhưng chính xác ngày tháng năm hỏi nói liền thì hơi bị quá – và nếu có người có một nơi nào đó ấn tượng chứ cụ thể thì mình không biết có ai vậy không chứ bản thân mình giỏi lắm nhớ lờ mờ còn bé chạy giặc chui vào hầm rồi thôi còn chi tiết thì không thấy nữa. Nhớ hôm thiệt tệ đi đường gặp người bạn nhớ là học đại học chung kêu lại đứng nói chuyện một hồi mình không sao nhớ tên được, cũng ngại không hỏi tên lại vì thấy kỳ quá, đến giờ cũng không nhớ người bạn đó tên là gì nữa. Bộ nhớ mình quả là có vấn đề rồi. Người ta hay nói hãy tập như trẻ nhỏ thích thú mọi thứ thì sẽ nhớ lâu không lẽ càng lớn người ta càng mau chán nên mau quên chăng.

Thấy báo đưa tin người có trí nhớ siêu nhất thế giới gì đó có khả năng nhớ 500 từ hay số gì đó. Mình cũng chỉ nghe nhắc là ông có thể nhớ tức thời chứ không biết ông có khả năng nhớ kiểu giờ đó ngày đó tháng đó năm đó ai nói gì làm gì không. Nếu quả thực có người mà có năng lực siêu phàm vậy thì sao nhỉ? Liệu họ có bị điên không nữa , thiên tài hay ??? Rảnh rỗi mà nghỉ thử với khả năng đó thì chuyện gì sẽ xảy ra cũng hay lắm à nha, hổng chừng biết bao ý tưởng cho một kịch bản phim mới hấp dẫn không chừng. Dám lắm đó nha.

mami oi con vẽ được rồi

Nhớ cách đây mấy hôm lúc đến trường đón Ragu về thấy nó đang ngồi cạnh cô khóc tức tưởi, nấc liên hồi cô giáo dỗ mãi không nín, nói không hiểu sao đang dạy nó vẽ thêm để muốn cho nó đi tham dự thi vẽ nét vẽ xanh gì đó vì thấy nó tô màu và vẽ rất đẹp , hết hồn gặng hỏi nó mãi, nó mới nói nó tức vì vẽ không được, mình an ủi hỏi nó vẽ gì mà không được , no nói vẽ con gà. Mình nói mami dạy con vẽ ở nhà con gà lâu rồi mà sao không vẽ được. Nó mới nói là vì cô bắt con vẽ bằng tay phải con vẽ không được nên con khóc. Trời thì ra lại câu chuyện thuận tay trái đây nữa.

Sinh ra bé Ragu đã là em bé thuận tay trái, nay thêm cu Bi cũng là em bé tay trái. Đi học các năm mình đều năn nỉ các cô đừng sửa tay Ragu. Không hiểu sao năm nay cô giáo hơi bị ...kỳ. Nhớ đầu năm nghe con khóc vì không tự ăn được vì cô bắt ăn tay phải mình đã vào lớp năn nỉ cô để nó tự nhiên , thì bị té tát vào mặt, nói mình phải chịu trách nhiệm tương lai nó , chưa từng thấy bà mẹ nào như mình không lo sửa tay đúng cho con .... tùm lum luôn. Rốt cuộc mình phải cam kết hứa chịu trách nhiệm (khỏi cam kết con mình thì mình phải chịu là đương nhiên rồi!!) cô mới nói để nó dùng bằng tay trái. Vậy mà hôm nay lại tiếp tục. Mình lại phải năn nỉ. Hôm sau tới đón nghe nó hớn hở chạy ra nói Mami ơi hôm nay con vẽ đẹp được rồi. Giả bộ hỏi nó sao vẽ được nó nói tại con nghe hai cô hỏi đi thi có cho xài tay trái không, cô kia mới nói không bắt buộc, nên cô cho con xài tay trái. Nghe nó nói mà vừa tức vừa thương con đứt ruột.

Không hiểu sao xứ mình thấy ai tay trái đều nói chà chà thông minh sáng dạ giỏi lắm đây, Ragu cũng vậy ai tới thấy nó ngồi vẽ viết bằng tay trái đều nói chà chà Obama đây. Nói thì nói vậy chứ chui vô trường học coi, các cô đè tụi nó ra mà bắt xài tay phải. Thậm chí ông bà ở nhà cũng vậy cứ thắc mắc sao mình không sửa tay cho tụi nhỏ dù mình phải giải thích tùm lum.Mà phải nói đến giờ mình cũng không biết được lý do chính xác tại sao lại cấm dùng tay trái từ xưa đến giờ, cũng chỉ đóan mò.

Phải chăng vì là tay trái cái tên ý là trái ngược, trái tự nhiên, trái khoáy nên từ xa xưa ông bà mình sợ cái gì khác người không tốt nên bắt phải sửa lại. Mà cũng thiệt lạ người ta có biết bao nhiêu là thói quen xấu , đầy rẫy cả ra không cấm ráo riết liền mà tự nhiên thầy trẻ mới dùng tay trái là om som bắt sửa. Rồi đến giờ thì do nói xin lỗi do sự ích kỷ của thầy cô để thuận tiện cho bản thân cầm tay các em tập viết nên cấm các em dùng tay trái luôn. Nếu lấy lý do viết tay trái không đẹp thì cũng vô lý vì thật ra sau này trong xã hội hiếm khi dùng tài liệu, văn bản viết tay, cho là bản viết tay không chuyên nghiệp, không sang, đi đâu cũng đòi đánh vi tính. Chỉ sau này vài công ty sinh ra chuyện viết tay xem chữ viết thì không kể, vậy mà bắt con nít đè ra ép viết cho đẹp bằng tay phải thay vì là viết cho rõ chữ bằng bất cứ tay nào.Trong khi nói thật lắm bác sĩ viết tay phải viết rõ chữ đọc được còn chưa xong ở đó mà đòi viết đẹp.Đến nỗi ở xứ mình muốn làm nha sĩ phải thuận tay phải mới được,trong khi ở nước ngòai có ghế nha dành cho nha sĩ thuận tay trái nữa, rồi chưa kể biết bao ngành mà tay trái bị hạn chế nữa. Thiệt không biết lý do làm sao mà tay trái ở xứ mình bị kỳ thị đến vậy (trong khi đó biết bao chuyện cần thiết phải bắt buộc giáo dục trẻ thì không thấy ráo riết như vụ này). Bó tay luôn.

Nhớ hồi học môn sáng tạo nghe thầy Jun gỉai thích rồi tìm hiểu thêm mình mới thấy cái đúng của việc để trẻ phát triển tự nhiên theo tay thuận của nó.Đại để là các bé thuận tay trái là do bán cầu não phải chúng phát triển mà bán cầu não phải là bán cầu của sự sáng tạo, nghệ thuật .. còn các bé thuận tay phải la do bán cầu não trái phát triển đây là bán cầu của tính tóan số học và logic. Không hẳn ai sinh ra tay trái đều là thiên tài và ngược lại, nhưng đây là những người đã có tố chất rồi còn nhiệm vụ phát triển hay thui chột nó là chuyện khác nữa. Nhớ thầy còn khuyến khích mỗi người nên thường xuyên luyện tập thuận cả hai tay thì càng tốt nữa để kích thích các bán cầu não phát triển. Sự thật bao nhiêu thì chưa ai rõ nhưng điều mình thấy đúng là nếu ép chúng dùng tay không thuận thì chắc chắn sẽ gây ức chế và thui chột hẳn một khả năng nào đó của chúng, như Ragu chẳng hạn nếu bắt nó dùng tay phải vẽ không được nó sẽ từ bỏ vẽ - một khả năng rất có thể bị bỏ qua. Mình biết chặng đường mình phía trước còn dài và khó khăn và thậm chí phải dùng trick nữa để bảo vệ quan điểm thuận tay cho con. Mình không mong các con là thiên tài hay xuất chúng gì - mình chỉ muốn chắc chắn mình đã không làm vuột mất của con một khả năng cũng là một cơ hội nào cả.

Bốc đồ

Không biết từ bao giờ, cái tục cho trẻ bốc đồ vào hôm thôi nôi để đóan tương lai sau này của nó, ra đời nữa. Cũng không biết đã có ai để ý thống kê coi trúng bao nhiêu phần trăm nữa. Mà nghĩ lại người lớn cũng khôn lắm tòan là để các món đồ được coi tượng trưng cho các nghề "thứ dữ" không như ống nghe - là mong sau này làm bác sĩ ... Mình cũng không ngọai lệ với cái trò đó, tại thấy cũng vui vui ngộ ngộ nữa. Để ghi ra thử để mhớ coi sau này có đúng không.

Thôi nôi bé Hui - để một tràng đầy đồ chơi - ống nghe, bút , sách, xe .. rốt cuộc nó bốc cái lược và cái kiếng soi mặt, dù bà con dụ nó bốc món khác, nó quăng hết. Làmbà con đổ thừa chắc tại mình để đồ chơi cũ nên nó chê. Bó tay luôn, haha. Không biết sau này nó làm gì với cái gương và lược - chắc mở beauty salon hay tiệm uốn tóc quá! Mà thấy nó tối ngày đòi làm tóc cho mọi người. Nghi quá ??!!!

Còn bé Ragu - rút kinh nghiệm mua đồ mới để - nó bốc nắm xôi lên bỏ miệng. Không biết làm đầu bếp hay là ......biết đâu làm lãnh đạo ngồi được ăn đây. Nói chung, cũng suy diễn theo chiều hướng lạc quan thôi chứ mình cũng ù ù cạc cạc luôn. Thôi thì wait and see thôi.

Cuối cùng cu Bi mình kệ luôn chỉ mượn ống nghe của miss Nghi là đồ của người lớn mới nha, mọi người nói chắc nó bốc cái đó quá. Ai dè, cu bi bốc xe hơi trước - đồ chơi cũ , rồi để xuống và cầm quyển sách hình màu mà ngày nào nó cũng coi ra lật luôn , chả thèm món khác nữa. Làm bà con khóai quá nói cu Bi chắc sau nay học giỏi đây. Nghĩ cũng ngộ con nít thường thích chơi đồ chơi, duy cu Bi không thích chơi đồ chơi , nó chỉ thích chơi giỡn với mọi người , nó thích giao tiếp, và nếu có chơi thì chỉ khóai cầm viết vẽ thôi. Để coi sau này cu Bi làm được gì nha. Mình viết blog như là viết nhật ký cho các con vậy, chắc sau này đọc ôn lại chắc vui lắm.

50 sự thật

Dưới đây là 50 sự thật mà ít người biết được do nhà báo Jessica Williams kiêm nhà sản xuất truyền hình BBC nghiên cứu và thực hiện nhiều cuộc phỏng vấn. Các sự thật này đã được xuất bản thành sách (chỉ khỏang 370 trang) tôi vô tình đọc và thật sự bị sốc và cuốn vào nó và muốn nhiều người biết về chúng. Quyển sách trình bày rất chi tiết các sự thật. Dưới đây tôi chỉ liệt kê chúng. Hy vọng càng nhiều người biết được các sự thật này thế giới càng có thêm cơ hội thay đổi từ mỗi suy ngẫm dẫn đến hành động tích cực mỗi cá nhân.

1. Một phụ nữ Nhật bản trung bình có thể sống tới 84 tuổi. Còn một người Botswana trung bình chỉ sống tới 39 tuổi.

2. Một phần ba số người béo phì của thế giới sống tại các nước đang phát triển.

3. Hoa kỳ và Anh quốc có tỉ lệ mang thai ở tuổi thiếu niên cao nhất trong thế giới phát triển.

4. Trung quốc có 44 triệu phụ nữ mất tích

5. Brazil có nhiều quý cô Avon hơn là số thành viên trong các quân chủng vũ trang của mình.

6. 81% các vụ hành quyết trên thế giới trong năm 2002 diễn ra tại 3 nước Trung quốc , Iran và Hoa kỳ.

7. Các siêu thị ở Anh biết rõ về khách hàng của họ hơn là chính phủ Anh

8. Mỗi con bò ở Liên minh châu Âu được bảo trợ 2.5 đô la một ngày. Con số đó còn cao hơn mức sống của 75% người dân châu Phi

9.Tại hơn 70 quốc gia các mối quan hệ đồng giới là bất hợp pháp. Tại 9 quốc gia hình phạt là tử hình.

10. Trên thế giới cứ 5 người có một người sống với mức dưới 1 đô la mỗi ngày.

11. Hơn 12.000 phụ nữ bị giết mỗi năm tại Nga do tình trạng bạo lực trong gia đình

12. Năm 2003 , 15 triệu người Mỹ có hình thức phẫu thuật chỉnh hình nào đó

13. Mỗi giờ địa lôi giết chết hay gây thương tật cho ít nhất một người.

14. Có 44 triệu lao động trẻ em ở Ấn độ.

15. Người dân tại các nước công nghiệp hóa ăn từ 6-7 kg chất phụ gia thực phẩm mỗi năm

16. Tay golf Tiger Woods là vận độngviên được trả lương cao nhất thế giới, Anh kiếm đưọc 78 triệu đô la một năm hay 148 đôla một giây.

17. Bảy triệu phụ nữ Mỹ và 1 triệu đàn ông Mỹ mắc bệnh rối lọan trong ăn uống.

18. Gần một nửa số trẻ em 15 tuổi ở Anh thử dùng ma túy trái phép và gần 1/4 thường xuyên hút thuốc lá

19. Có 67.000 người tham gia vào lĩnh vực vận động hành lang tại Washington DC - 125 người cho mỗi thành viên quốc hội được bầu.

20. Cứ mỗi phút lại có 2 người chết vì tai nạn ô tô

21. Từ năm 1977 có hơn90.000 hành vi bạo lực và đập phá tại các bệnh viện nạo phá thai ở Bắc Mỹ

22.Có nhiều người nhận diện được những vòng cung màu vàng của nhà hàng McDonalds hơn là cây thánh gía

23. Tại Kenya những khỏan tiền hối lộ chiếm tới 1/3 ngân sách bình quân của gia đình

24. Thương mại thế giới về ma túy được đóan trị gía khỏang 400 tỉ đô la ngang bằng với ngành dược phẩm hợp pháp của thế giới

25. Một phần ba dân Mỹ tin rằng ngừơi ngòai hành tinh đã đổ bộ xuống trái đất

26. Hơn 150 quốc gia sử dụng biện pháp nhục hình

27. Mỗi ngày cứ 5 ngừơi dân trên tòan thế giới có một người tương đương khỏang 800 triệu người bị đói

28. Người da đen sinh ra tại Mỹ hiện nay có 1 đến 3 khả năng bị bỏ tù

29. Một phần ba dân số thế giới đang có chiến tranh

30. Trữ lượng dầu mỏ của thế giới có thể cạn kiệt vào năm 2040

31. 81% những người hút thuốc trên thế giới sống ở các nước đang phát triển

32. Hơn 70% dân số thế giới chưa bao giờ truy cập mạng

33. Một phần tư các cuộc xung đột có vũ trang trên thế giới những năm gần đây có liên quan đến một cuộc tranh giành các nguồn tài nguyên thiên nhiên

34. Khỏang 30 triệu người ở châu phi nhiễm HIV dương tính

35. Mỗi năm có 10 ngôn ngữ không được sử dụng nữa

36. Mỗi năm có nhiều người chết vì tự sát hơn là số người chết trong các cuộc xung đột vũ trang trên tòan thế giới

37. Mỗi tuần trung bình có 88 đứa trẻ bị đuổi khỏi các trường trung học ở Mỹ vì mang súng đến lớp

38. Có ít nhất 300.000 tù nhân khác chính kiến trên thế giới

39. Hai triệu thiếu nữ và phụ nữ phải chịu hình thức cắt âm hộ mỗi năm

40. Có 300.000 binh lính trẻ em đang đánh nhau trong các cuộc xung đột vũ trang trên tòan thế giới

41. Gần 26 triệu người đi bầu trong cuộc tổng tuyển cử ở Anh năm 2001. Nhưng lại có hơn 32 triệu lá phiếu trong mùa pop idol đầu tiên

42. Nước Mỹ tiêu 10 tỉ đô la cho lĩnh vực khiêu dâm mỗi năm tương đương số tiền dành viện trợ nước ngòai

43. Năm 2003 hoa kỳ chi 396 tỉ đôla cho lĩnh vực quân sự . con số này bằng 33 lần chi tiêu quân sự kết hợp của 7 "nhà nước khốn kiếp"

44. Có 27 triệu nô lệ trên thế giới hiện nay

45. Người Mỹ thải ra 2.5 triệu vỏ chai nhựa mỗi giờ. Như vậy cứ 3 tuần lại có đủ số chai để làm con đường đi tới mặt trăng

46. Người Anh thành thị trung bình bị ghi hình tới 300 lần một ngày

47. Khỏang 120.000 phụ nữ và thiếu nữ bị bán sang tây âu mỗi năm

48. Một quả kiwi chở từ newzealand tới anh thải ra lượng khí nhà kính bằng 5 lần trọng lượng của nó

49. Hoa kỳ nợ Liên hiệp quốc hơn 1 tỉ đô la chứa trả

50. Trẻ em sống trong nghèo đói chắc chắn phải chịu một căn bệnh tâm thần cao gấp 3 lần so với trẻ em từ các gia đình giàu có.

Đây là những sự thật nhưng chúng không phải là chân lý bất biến. Chúng có thể nối dài thêm hay mất đi . Rất cần sự thay đổi lớn trong tư duy ở mỗi hành động mỗi người. Không gì quá muộn để thay đổi thế giới chúng ta.


Lan man nghĩ về tính sáng tạo

Mỗi khi thấy một áp phích phim mới ở Parkson, thấy tựa thú vị là mình nhảy lên web coi giới thiệu phim. Mới đây thấy phim của Jim Carrey "Yes Man", mới đọc tựa là mình lại giật cả mình, chạy về search thì quả là đúng như nội dung mình đóan. Giật mình vì ý tưởng bộ phim, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người trước mọi tình huống đều "Yes", hứa hẹn một phim cực kỳ thú vị. Không phải fan của Jim Carrey nên mình không hào hứng xem phim Jim, nhưng ý tưởng phim chắc mình sẽ đi tìm xem.

Bỏ qua cái hay, dở của bộ phim, nói về ý tưởng phim, nói ra mang tiếng vọng ngoại, quả là mình lúc nào cũng ngã nón , phục sát đất các phim Mỹ, các ý tưởng phim của họ, có thể phim có nhiều đọan làm quá hay chưa đến hay chứa sạn nhưng ý tưởng của họ thì cực kỳ. Chẳng hạn mới đây là phim "Click" nè, chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người có remote control cuộc đời mình, phim quá đã, hay ý tưởng phim "Butterfly effect" cũng vậy ... nếu kể ra kể mấy ngày không hết :) - Xem phim người, thấy ý tưởng người , thấy họ cực kỳ sáng tạo. Ngẫm lại ở một xứ tối ngày ra rả "dân tộc ta thông minh sáng tạo" - nghĩ phải xem lại. Người ta có thể đổ lỗi cho kinh phí khi làm phim chưa tới nhưng không thể đổ lỗi khi nhìn vào phim không thấy một ý tưởng gì mới hay thú vị gì hết. Xem phim mà chưa xem hết đã biết kết cục phim, ý tưởng sáo mòn củ rích , thậm chí phim kinh dị ma quái, xem qua mà biết luôn kết cục lý do - thì biết sáng tạo ở đâu rồi. Người ta có thể gạt những người chưa từng xem nhiều phim nhưng không thể gạt những người có kinh nghiệm xem phim cũng như chính bản thân họ.

Nói về ý tưởng, tính sáng tạo, cứ ra rả là dân tộc "thông minh, sáng tạo" nhưng ngẫm lại cách quan niệm thì quả không phải vậy, nên hiệu quả thực tế không có. Nói chuyện học hành ra , là mọi người cứ giả vờ than thở nhưng thật ra cực kỳ tự hào và để được gán mác thông minh khi nói "hồi nhỏ tôi dốt văn lắm, không biết làm văn, văn điểm thấp lắm" nhưng "tóan thì giỏi lắm ...." để rồi các thế hệ con cái, đều đầu tư "tóan lý hóa .." mà bỏ bê "văn sử địa .."

Bản thân cũng dân chuyên tóan bởi ảnh hưởng quan niệm đó. Càng lớn mình mới nhận ra quan niệm này cực kỳ ấu trĩ và xin lỗi mang đầy tính thiếu hiểu biết.

Thử hỏi bao nhiêu dân dốt văn sử địa, khi ra đời, làm việc phải chật vật thế nào để thành công. Viết một bản báo cáo, nói cao siêu chút để viết chuyên đề , mà tiếng anh là tutorial, viết đề tài, việc thường làm như cơm bữa trong các ngành khoa học tự nhiên, ngòai chạy đôn đáo cắt dán ý tưởng khắp nơi, có nghĩ ra được và viết được ý nào là của mình ra hồn đâu. Rồi khi cần làm slide đèn chiếu trình bày, hùng biện bằng tiếng việt còn ngắc ngứ , câu cú nói chả ra sao thì nói gì đến tiếng anh. Bản thân thực tế chứng kiến tại một công ty phần mềm nổi tiếng, các nhân viên tốt nghiệp cũng trường đại học nổi tiếng trong nước , thế mà ngồi nghe họ lên thuyết trình bài nghiên cứu, cực kỳ thất vọng , ngỡ ngàng với trình độ gọi là kỹ sư đó. Thế mới biết dốt văn sử địa tai hại ra sao chưa nói đến chuyện to tát là sáng tạo nữa. Chưa kể nếu thiếu hiểu biết sử địa ...làm sao có thể có hiểu biết cái nhìn bao quát mọi khía cạnh được, mà kiến thức địa lý, lịch sử thì cực kỳ quan trọng trong cuộc sống hàng ngày ảnh hưởng mọi ngành nghề mà hiếm người nhận ra.

Sao không ai nghĩ viết bài văn, câu chuyện với nhiều ý hay mới là sáng tạo thông minh. Những người giỏi văn sử địa đó mới thực sự là những người thông minh, sáng tạo những người có khả năng thay đổi xã hội thay vì cứ quan niệm tụi nghệ sĩ văn chương mơ màng không thực tế, đi mây về gió, hèn chi mà xây cầu cống, qui họach thành phố mà không hiểu lịch sử địa lý vùng đất nên xây thì sụt lún , nơi thóat nước cho thành phố thì qui họach thành thành khu dân cư cao cấp để rồi cả thành phố giờ cứ mưa xuống thì thành sông , lội nước còn hơn thôn quê. Thật đáng buồn. Khác với ta, xứ người hay bắt học sinh viết đề tài bắt viết văn đủ thể lọai để rèn lý luận, ý tưởng . Còn xứ mình ngày càng thụt lùi từ thời bản thân mình thi văn là chỉ viết một bài văn, còn giờ thi văn là thi ngữ pháp, thi hỏi một đống câu hỏi nhảm nhí, chỉ viết văn một phần nhằm cứu điểm cho các học sinh được cho là thông minh nhưng dốt văn.

Thử nghĩ cặm cụi làm tóan hì hục giỏi hàm số tích phân đạo hàm .. đến nay mấy ngành nghề còn dùng trong cuộc sống hàng ngày,ai còn làm các phép cao cấp đó nữa. Vậy mà mọi người cứ hì hục đố nhau, ngồi giải , thi nhau giải tóan, sao không nghĩ trong văn chương nghệ thuật cũng có tính logic của nó. nếu cần rèn tính logic. Khoe dân tộc thông minh đi thi tóan quốc tế tòan giải cao, thế ai nghĩ sau những cuộc thi đó những người thông minh đó đã đóng góp gì cho xã hội.

Bởi vậy ở ta với suy nghĩ vậy nên ý tưởng càng cạn kiệt. Thật phí phạm.

Nói đến ý tưởng mình phải cực kỳ cảm ơn thầy Jun Nguyen, đã giúp mình hiểu thế nào là brainstorming ... 6 thinking hats, một môn mình cực kỳ ngạc nhiên ở thế giới người ta đã đưa vào trường dạy thiếu nhi từ lâu vậy mà ở ta không thèm đưa vào dạy ở ngay mọi trường đại học, chứ không chỉ được tiếp xúc ở trường dạy nghệ thuật . Mình may mắn được học dù muộn còn hơn không mới ngậm ngùi thấy đã phải bỏ bao suy nghĩ, công sức khi làm việc tron gkhi nếu được học brainstorming sớm thì hiệu quả không biết đến đâu nữa. Thôi dù muộn hơn không. Thế mới ngậm ngùi cho biết bao kỹ sư bác sĩ nghệ sĩ còn biết bao lĩnh vực nữa ... đã bỏ lỡ bao nhiêu ý tưởng, sức sáng tạo, thiển nghĩ chỉ cần thay đổi quan niệm thì xã hội sẽ khác biết bao, thay vì cứ ngồi an ủi vỗ ngực "dân tộc ta cần cù thông minh sáng tạo".

Người Mỹ, Đức, Nhật ... không được cho là thông minh vỗ ngực là sáng tạo, nhưng thử nhìn xã hội và sản phẩm họ làm ra mà xem, khó mà chê được, khó mà không dùng còn ta cứ cho mình là thông minh là sáng tạo nhưng có làm ra sản phẩm nào ra hồn nói chi tầm cỡ thế giới, trong trường học có thể ta đi học giỏi hơn họ cao điểm hơn vì ta cần cù chăm chỉ chịu khó hơn nhưng thử hỏi khi ra trường, ra xã hội, ai thành công hơn, ai đóng góp cho đất nước hơn. cái đó phải ngẫm lại mới được. Chứ bản thân nghe ca bài dân tộc ta thông minh sáng tạo nghe mà thấy mắc cỡ, ngượng lắm.

Thì thôi xã hội chưa chịu thay đổi quan niệm, thì ta thay đổi cho con , cho cháu ta trước vậy. Chứ biết mà còn theo vậy thì tội lắm thay.