Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009
khoảng trống
Người ta thường nói chết là hết. Một người khi chết là đã xong hành trình trên hạ giới, hành trình tiếp theo là gì thì không ai biết được. Chỉ còn người ở lại, những máu mủ ruột rà, bạn bè , người quen kẻ ghét và hơn hết là những người yêu thương. Nhớ khi bà nội mình mất , mình cảm thấy buồn quá đỗi, đến giờ cảm giác nghĩ đến vẫn là một cảm giác trống vắng đáng sợ. Đối với người yêu thương, người ra đi để lại cho những kẻ ở lại chỉ là một khoảng trống trong lòng. Một khoảng trống mà kẻ ở lại nếu càng nặng lòng với người ra đi thì nó như một dịch bệnh càng loang ăn rỗng tâm hồn tan hoang, tàn phá. Khoảng trống đó ghê gớm thế nhưng có một thứ có thể lấp lại dần dần với từng người một. Đó là thời gian. Quan trọng là ta có mở cửa đón vào không. Không phải là không có lý do khi người ta nói thời gian là phương thuốc màu nhiệm , có thể chữa lành mọi vết thương .. kể cả vết thương lòng. Nhưng cũng có người thì khoảng trống đó như bị khoá lại và chìa khóa thì bị đánh mất và không gì có thể phá nổi cánh cổng cổng đó . Đó là nha sĩ Alan khi bị mất vợ và 2 con gái xinh xắn vào 11.9 trong phim Reign Over Me. Đó là David trong To Gillian on her 37th birthday và còn nhiều nữa trong cuộc sống thực. Là phim nên người ta cho có kết hậu David thì đã mở cánh cửa lòng vì dù gì anh cũng còn có con gái bên cạnh, còn với Alan thì tác giả cho Alan một kết mở có vẻ có hy vọng nhưng xem ra rất khó vì anh mất cả một gia đình nên trong lòng anh đâu chỉ một khoảng trống mà là quá nhiều khoảng trống ở đó. Nó đã ăn tan ăn hoác cả cuộc đời anh.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét