Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta nhỏ bé
Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta vô hình
Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta lạc lõng
Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta cô đơn
Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta là ai
Có giữa đám đông xa lạ, mới hiểu ta muốn gì
Có giữa đám đông xa lạ, mới hiểu rõ về ta
Có giữa đám đông xa lạ, mới thấy ta ở đâu trong lòng kẻ khác
Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010
Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010
cá tính hay lòng tự trọng
Cá tính là tính cách của mỗi cá nhân. Có người có tính cách yếu đuối có người thì mạnh mẽ ... nhưng tóm lại là ai cũng có một cá tính nào đó. Vậy thôi thế mà ngày nay mọi người không hiểu và sử dụng bừa bãi và lạm dụng từ này đến độ thành một phong trào mà không đề phòng sẽ trở thành một văn hóa "kinh dị" ở xã hội ta. Gần đây, một số người muốn trở nên nổi tiếng hay tuyên bố mình là người có cá tính để biện minh cho các hành xử kiểu muốn gì đạt cho bằng được bằng mọi giá, rồi muốn chơi trội, muốn khác người thế là vỗ ngực là "ta là người có cá tính" rồi phát biểu bốp chát khoe là thẳng tính thế là cũng do em "cá tính"... mà đọc báo ta sẽ thấy nhan nhãn điều đó, và tiêu biểu một show truyền hình đang cuốn hút giới trẻ mà tôi cũng từng là fan một thời bởi sửng sốt trước sự mạnh mẽ và dũng cảm của giới trẻ ngày nay. Nhưng càng xem thì càng thấy có vấn đề và thấy sợ thật. Đó là show hành trình kết nối những trái tim. Nhất là khi chính những người dẫn chương trình lạm dụng từ "cá tính" để chỉ các cô gái đã dám tỏ tình với các chàng trai mà biết chắc mười mươi là thất bại vì các chàng trai này mắc có tình ý với người khác. Đành rằng người dẫn có thể an ủi các cô gái nhưng nếu cứ ra rả đó là cô gái cá tính và dũng cảm thì e rằng phải xem lại. Chương trình tv không những mang tính giải trí mà tôi nghĩ còn phải mang tính giáo dục nữa. Tại sao các cô gái biết đối tượng mình có cảm tình yêu người khác mà vẫn lao vào cũng như cô người mẫu nọ trong báo mốt và đời sống biết anh ca sĩ nọ đã có gia đình lại vẫn cứ lao vào tuyên bố yêu đương rồi cho là mình có cá tính sống thật với mình. Các cô còn có nhiều cơ hội lựa chọn trong cuộc sống mà sao lại lạm dụng "cá tính" để bao biện cho hành vi nếu là vật chất cụ thể thì đó là "ăn cướp" mà thiết nghĩ báo chí , tv không nên cổ súy.
Ngày nay dường như xã hội ta, người ta mang "cá tính" ra hơi nhiều cho hành vi muốn gì đạt cho bằng được bất chấp mọi thủ đoạn mà quên hẳn đi một đức tính mà thiết nghĩ là nến tảng văn hoá và đạo đức của một xã hội văn minh đó là "lòng tự trọng".Một cá nhân không tự yêu quý bản thân, không coi trọng bản thân thì còn biết yêu thương quý trọng ai, sẽ như một đứa trẻ chưa trưởng thành vòi quà cho bằng được, chơi chán thì bỏ.Những người "cá tính" như trên tưởng như yêu bản thân mình nhất thì ngược lại là những kẻ không biết tự yêu, quý trọng bản thân mà chỉ là nô lệ cho chính điều mong muốn, đến mức sẵn sàng biến mình thành kẻ cướp. Cứ cái đà cổ súy này có ngày người ta sẽ coi mọi hành vi của các kẻ cắp trong xã hội là "cá tính", sao lại không nhỉ? Đáng sợ thật.
Mọi cá nhân có trân trọng, có yêu quý bản thân, biết nghĩ bản thân mình là trọng thì tự khắc sẽ "thấy" cái đúng, cái hay và cái phù hợp với ta nhất là đâu và sẽ thấy mọi mong muốn đó chốc trở nên tầm thường, nhỏ nhen và phù du biết bao. Kẻ "cá tính" sẽ không chắc hết đau khổ nhưng người "tự trọng" thì đã đặt được tay đến hạnh phúc. Thiết nghĩ điều quan trọng nhất trong quá trình dạy con trẻ là phải đặt nền tảng "tự trọng" cho mọi hành vi cuộc sống, có như vậy mới có thể an tâm là con đã "trưởng thành", mới có thể an tâm mà "cắt dây diều" cho con bay xa hơn nữa.
Ngày nay dường như xã hội ta, người ta mang "cá tính" ra hơi nhiều cho hành vi muốn gì đạt cho bằng được bất chấp mọi thủ đoạn mà quên hẳn đi một đức tính mà thiết nghĩ là nến tảng văn hoá và đạo đức của một xã hội văn minh đó là "lòng tự trọng".Một cá nhân không tự yêu quý bản thân, không coi trọng bản thân thì còn biết yêu thương quý trọng ai, sẽ như một đứa trẻ chưa trưởng thành vòi quà cho bằng được, chơi chán thì bỏ.Những người "cá tính" như trên tưởng như yêu bản thân mình nhất thì ngược lại là những kẻ không biết tự yêu, quý trọng bản thân mà chỉ là nô lệ cho chính điều mong muốn, đến mức sẵn sàng biến mình thành kẻ cướp. Cứ cái đà cổ súy này có ngày người ta sẽ coi mọi hành vi của các kẻ cắp trong xã hội là "cá tính", sao lại không nhỉ? Đáng sợ thật.
Mọi cá nhân có trân trọng, có yêu quý bản thân, biết nghĩ bản thân mình là trọng thì tự khắc sẽ "thấy" cái đúng, cái hay và cái phù hợp với ta nhất là đâu và sẽ thấy mọi mong muốn đó chốc trở nên tầm thường, nhỏ nhen và phù du biết bao. Kẻ "cá tính" sẽ không chắc hết đau khổ nhưng người "tự trọng" thì đã đặt được tay đến hạnh phúc. Thiết nghĩ điều quan trọng nhất trong quá trình dạy con trẻ là phải đặt nền tảng "tự trọng" cho mọi hành vi cuộc sống, có như vậy mới có thể an tâm là con đã "trưởng thành", mới có thể an tâm mà "cắt dây diều" cho con bay xa hơn nữa.
Les choristes (2004)
Phim ảnh cũng như các bông hoa vậy, có hoa thì rực rỡ, ngào ngạt hút hồn người thưởng ngoạn không bằng sắc thì bằng hương , có hoa hớp hồn cả bằng sắc và hương nhưng có hoa thì mộc mạc nhưng cuốn hút ta bởi vẻ thanh tao, cao quý. Phim Les choristes có lẽ thuộc típ này. Phim mộc mạc như các diễn viên đóng vai trong đó. Chuyện phim tưởng như rất đỗi bình thường kể về lòng yêu nghề, yêu trẻ của thầy giáo Mathieu tại một trường học nội trú khắc nghiệt ở Pháp đã cảm hóa lũ học trò hiếu động ngỗ nghịch và phát huy tài năng của chúng. Phim cuốn hút và cảm động người xem bởi vẻ mộc mạc, chân thật, khắc nghiệt và suy tư, day dứt về phương pháp giáo dục trẻ mà đến nay còn gây nhiều tranh cãi. Đòn roi hình phạt hay không như phương châm của thầy hiệu trưởng với trẻ ngỗ nghịch "action-reaction" như ăn miếng trả miếng. Dù là phim thôi nhưng thiết nghĩ cũng là một tư liệu cực hay cho các nhà sư phạm trước khi đứng trước bục giảng và càng không thể thiếu cho mọi bậc cha mẹ mọi thời đại. Thể loại phim theo tôi : thời sự, sống mãi với thời gian. 5 sao.
Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010
memento
Thông thường một phim được xem là hay nếu người ta vẫn còn muốn xem nữa, mỗi lần xem lại thấy hay nhưng nếu ai hỏi tôi vậy Memento hay không. Tôi sẽ thấy rất khó trả lời.Memento thực là một phim hay nhưng .. tui sẽ không có can đảm xem lại lần nữa. Tôi xem Memento trên máy Mac và xem một mình giữa đêm. Có lẽ vậy mới may cho tui được back đi back lại vài lần để confirm những đoạn không hiểu. Nếu coi rạp hay xem chung thì có lẽ không có cơ hội đó và sẽ không hiểu trọn vẹn và thấy cái độc đáo của phim. Phim là một chuỗi đan xen quay đen trắng và màu. Người xem không tinh ý sẽ thấy khó hiểu và rối mù. Các cảnh đen trắng là về các cảnh của chuỗi hành động diễn ra trước và các cảnh màu là các cảnh diễn ra sau và các cảnh quay màu luôn đi trước cảnh đen trắng và phim thì đi trình tự một cách khác thường đi từ cảnh cuối cùng và đi ngược về cảnh nguyên nhân đầu tiên và sẽ là kết phim. Bố cục quay và mạch lạc phim là một thể nghiệm mà ta thấy rất bí ẩn và thiên tài. Các chuỗi quay và hành động như dẫn người xem vào mê hồn trận và thực sự làm ta cảm được những gì xảy ra cho nhân vật chính cũng là những gì xảy ra cho chính chúng ta. Ta sẽ cảm thấy thế nào ra sao khi ta chỉ nhớ những sự kiện con người trong một thời gian ngắn. Có xem mới thấy thật đáng sợ và thấy trí nhớ, ký ức của chúng ta mới quan trọng làm sao.Con người, nơi chốn, các mối quan hệ chính chúng làm nên con người chúng ta, chúng cho ta biết ta từ đâu đến và ta là ai. Không có chúng ta bỗng như trở nên vô nghĩa. Các chuỗi hành động của ta như trống rỗng vô dụng, thành trò chơi, dễ dàng bị lợi dụng, bị lừa đảo và tuy không có suy nghĩ vô lương nhưng lại dễ dàng hành động bất lương. Đáng sợ thật. Memento quả là thiên tài và thành công khi cho người xem nếm trải đúng là trải nghiệm cái cảm giác bất an, mất trí nhớ như nhân vật trong phim. Nhưng tôi sẽ không xem lại nữa. Cái cảm giác bất an đó thật đáng sợ.
avatar
Nếu 2012 làm ta ngộp thở với các màn tai họa tận thế giáng xuống con người bao nhiêu thì Avatar lại càng làm ta chóang ngộp ngàn lần hơn với bao ý tưởng sáng tạo. Khi xem 2012 thì đầu ta có thể nổ tung với hàng câu hỏi "how can they do that" thì xem Avatar ta phải trào dâng nghẹn thở với "They made it!" Không phải sci-fi fan nhưng đã coi Avatar 2 lần mà vẫn còn muốn xem nữa và mỗi lần xem là một phát hiện một cái nhìn một khám phá và một nguồn cảm hứng mới.
Phải nói mình cực kỳ ấn tượng bởi concept bảo vệ môi trường của phim. Có thể nói phim Avatar là phim bảo vệ môi trường hay nhất, lôi cuốn nhất và cực kỳ sáng tạo. Phim môi trường nhưng James không mang concept kinh điển như cho thấy dòng sông máu, những cuộn khói đen ngùn ngụt, những con người bệnh hoạn ... mà ngược lại ông cho ta thấy một giấc mơ, một môi trường sống tuyệt đẹp, một môi trường sống có lẽ đã từng tồn tại đâu đó trên trái đất. Ông sáng tạo với thuyết (có thể lắm chứ) cho hành tinh Pandora như một bộ óc , một thực thể sống nên vạn vật sống trên đó đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau. Mảnh đất như một người mẹ có các dây thần kinh liên kết với vạn vật như các con của mình sống trên đó nên không phải ngẫu nhiên từ lâu con người hay gọi là đất mẹ. Đất mẹ nuôi sống con người và vạn sinh linh trên đó. Vấn đề là con người phải học cách sống trên đó, phải "thấy" , "cảm" và hiểu được cùng sống hòa mình học cách chia sẻ thì sẽ thấy thiên nhiên ban phát vô cùng hào phóng. Rất thú vị khi được nhìn các hình ảnh khi con người hiểu và liên kết được với các loài chim thì họ cũng có thể được bay như chim , liên kết với các loài thú thì cũng có thể được cưỡi chạy nhanh như gió...James phải làm mọi người giựt mình khi thấy xưa nay thì ra ta cư xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Muốn gì đạt cho bằng được, không từ một thủ đoạn cũng như sức mạnh. Con người vơ vét cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên ban tặng. Người hào phóng ban cho con người bao nhiêu thì người cũng có thể nổi giận giáng trả lại bấy nhiêu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một bộ óc bị đứt các dây thần kinh. Chỉ có hoá điên, lồng lộn. Liệu khi đó con người có chống chọi nổi với sức mạng thiên nhiên. Bao năm qua, lũ lụt, sóng thần , sa mạc hoá không phải đã nhấn chìm biết bao sinh linh. Càng xem Avatar càng thấy James Cameron làm ta giựt mình với những hành động con người hàng bao thế kỷ đã, đang làm gì với thiên nhiên với chính trái đất mà con người hiện đang sinh sống trên đó, đáng sợ thật. Pandora hay hiện thực là giấc mơ, kết phim như happy ending nhưng thực ra như một liều thuốc đắng, cảnh báo cho chính con người chúng ta khi phải từ bỏ hiện thực kiếp người để chọn bước vào cõi mộng. Đáng suy ngẫm! Hay!
Phải nói mình cực kỳ ấn tượng bởi concept bảo vệ môi trường của phim. Có thể nói phim Avatar là phim bảo vệ môi trường hay nhất, lôi cuốn nhất và cực kỳ sáng tạo. Phim môi trường nhưng James không mang concept kinh điển như cho thấy dòng sông máu, những cuộn khói đen ngùn ngụt, những con người bệnh hoạn ... mà ngược lại ông cho ta thấy một giấc mơ, một môi trường sống tuyệt đẹp, một môi trường sống có lẽ đã từng tồn tại đâu đó trên trái đất. Ông sáng tạo với thuyết (có thể lắm chứ) cho hành tinh Pandora như một bộ óc , một thực thể sống nên vạn vật sống trên đó đều có mối liên kết chặt chẽ với nhau. Mảnh đất như một người mẹ có các dây thần kinh liên kết với vạn vật như các con của mình sống trên đó nên không phải ngẫu nhiên từ lâu con người hay gọi là đất mẹ. Đất mẹ nuôi sống con người và vạn sinh linh trên đó. Vấn đề là con người phải học cách sống trên đó, phải "thấy" , "cảm" và hiểu được cùng sống hòa mình học cách chia sẻ thì sẽ thấy thiên nhiên ban phát vô cùng hào phóng. Rất thú vị khi được nhìn các hình ảnh khi con người hiểu và liên kết được với các loài chim thì họ cũng có thể được bay như chim , liên kết với các loài thú thì cũng có thể được cưỡi chạy nhanh như gió...James phải làm mọi người giựt mình khi thấy xưa nay thì ra ta cư xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành. Muốn gì đạt cho bằng được, không từ một thủ đoạn cũng như sức mạnh. Con người vơ vét cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên ban tặng. Người hào phóng ban cho con người bao nhiêu thì người cũng có thể nổi giận giáng trả lại bấy nhiêu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một bộ óc bị đứt các dây thần kinh. Chỉ có hoá điên, lồng lộn. Liệu khi đó con người có chống chọi nổi với sức mạng thiên nhiên. Bao năm qua, lũ lụt, sóng thần , sa mạc hoá không phải đã nhấn chìm biết bao sinh linh. Càng xem Avatar càng thấy James Cameron làm ta giựt mình với những hành động con người hàng bao thế kỷ đã, đang làm gì với thiên nhiên với chính trái đất mà con người hiện đang sinh sống trên đó, đáng sợ thật. Pandora hay hiện thực là giấc mơ, kết phim như happy ending nhưng thực ra như một liều thuốc đắng, cảnh báo cho chính con người chúng ta khi phải từ bỏ hiện thực kiếp người để chọn bước vào cõi mộng. Đáng suy ngẫm! Hay!
Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2010
Sicko
Sau Fahrenheit 9/11, Sicko của Michael Moore lại lần nữa cho người xem giật mình về sự thật hệ thống chăm sóc sức khỏe người dân của Mỹ. Với cách dẫn chuyện lôi cuốn như Fahrenheit 9/11, Michael Moore bày cho người xem sự thật đau lòng ở một đất nước được cho là thiên đường và cường quốc thế giới. Chuyện gì đã xảy ra ở đây. Tôi rất thích cách đặt vấn đề và dẫn chuyện của ông. Cực kỳ lôi cuốn. Phim không hề cực đoan chỉ phê phán mà còn ở đầy đủ góc nhìn và nhìn cả ra thế giới với mong muốn một đất nước thiên đường phải thực sự là thiên đường ngay ở việc chăm sóc sức khỏe người dân.(Cũng thật thú vị khi biết trên thế giới các nước Canada,Cuba,Anh, Pháp là những nước có mạng lưới chữa bệnh hoàn toàn miễn phí cho người dân - kể cả khi bạn là người nước ngoài tình cờ lưu trú ở đây). Ý chí mang tiếng nói đóng góp cho xã hội của ông thật ghê gớm, tôi có thể nói ông là người yêu nước mình nhất. Thích nhất kết phim của ông.
" When we see a good idea from another country. we grab it.
If they build a better car, we drive it.
If they make a better wine, we drink it.
So if they've come up with a better way to treat the sick, to teach their kids, to take care of their babies, to simply be good to each other then what's our problem? why can't we do that. They live in a world of "WE" NOT "ME"...
" When we see a good idea from another country. we grab it.
If they build a better car, we drive it.
If they make a better wine, we drink it.
So if they've come up with a better way to treat the sick, to teach their kids, to take care of their babies, to simply be good to each other then what's our problem? why can't we do that. They live in a world of "WE" NOT "ME"...
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)