
.. ngày nay, chúng ta nhìn qua một lăng kính tăm tối, và sự thật, trước khi được phơi bày ra với mọi người, chỉ hiện lên qua những mảnh vụn của thế gian lầm lạc này, do đó ta phải xướng lên những dấu hiệu trung thực của nó, thậm chí khi chúng đối với ta có vẻ còn mờ nhạt, và như thể đã trộn lẫn với một tâm địa hoàn toàn độc ác ..
.. Alanus de Insulis đã nói: Mọi tạo vật trần gian ..Như tranh, như sách .. Mở cho ta chiêm ngưỡng .. ông đã nghĩ đến những dãy biểu tượng vô tận mà Chúa, qua các sinh linh, đã sử dụng để phán cho chúng ta về cuộc sống bất tử. Nhưng vũ trụ thậm chí còn giàu sức biểu đạt hơn Alanus nghĩ, và nó không chỉ nói đến những cách mơ hồ, mà còn nói đến những sự vật gần gũi hơn, và khi ấy nó thể hiện rất rõ ...
.. tu viện mà không có sách vở giống như nền văn minh mà không có tác phẩm, như trại lính không quân sĩ, như nhà bếp không nồi niêu soong chảo, như bàn tiệc không thức ăn, như vườn cây không cỏ, thảo nguyên không hoa, cây không lá... nó là kho tri thức, là sự cứu rỗi của nền học vấn cổ đại đang có nguy cơ bị hỏa tai, cướp bóc, động đất, sự phát triển của văn hóa mới và sự gia tăng của văn cổ tiêu diệt..
..quái vật tồn tại vì chúng là một bộ phận trong thiên cơ, và trong sự hình thành kinh sợ của những quái vật này bộc lộ sức mạnh của Đấng Tạo hóa. Và cũng theo thiên cơ mà những loại sách của bọn phù thủy, sách pháp thuật của bọn Do thái, truyền thuyết của những nhà thơ đa thần, những điều giả trá của bọn vô thần được tồn tại. Chính các bậc tiền bối sáng lập nên tu viện này đã thành tâm và thành kính tin tưởng hàng bao thế kỷ nay bằng đơi mắt tinh tường của một độc giả thông thái có thể nhận biết trí tuệ thiêng liêng ngời sáng trong những quyển sách, thậm chí trong các sách giả dối. Do đó thư viện cũng là nơi chất giữ những loại sách này .. chính vì lý do đó mà không phải bất kỳ ai cũng được phép vào viếng thư viện ... Hơn thế nữa sách là một sinh vật yếu đuối, nó chịu đựng sự bào mòn của thời gian, sợ các loài gặm nhấm, kỵ thủy, kỵ hỏa, và e ngại những bàn tay vụng về, cục mịch. Nếu mấy trăm năm nay ai cũng được phép đi lại tự do trong thư viện cầm nắm các bản chép tay của chúng tôi thì phần lớn đã chẳng thể tồn tại đến ngày nay. Do đó quản thư viện bảo quản sách chống lại sự tàn phá của cả con người lẫn thiên nhiên, tận tụy cống hiến cả đời mình cho cuộc chiến đấu chống lại những thế lực lãng quên, vốn là kẻ thù của Chân lý .. Không ai nên và không ai có thể đến được. Dù có muốn đi nữa, không ai có thể thành công.Mênh mông như chân lý nó gìn giữ, phản trắc như những điều giả dối nó chất chứa, thư viện tự bảo vệ mình. Hồn nó là mê cung, đất của nó là mê cung, người có thể vào, và rồi sẽ chẳng ra được ..
.. chỉ có một thứ khơi dậy thú tính còn hơn cả khoái lạc, đó chính là sự đau đớn. Khi bị tra tấn, ta có cảm giác như thể đang chịu tác dụng của các loại dược thảo gây ảo giác. Tất cả những điều ta được nghe kể lại, cả những thứ ta đã đọc đều hiện về trong tâm trí ta, như thể người ta đang chuyển mình đi, không phải lên thiên đường, mà là xuống địa ngục. Khi bị tra tấn, ta không chỉ nói những điều mà phán quan muốn ta nhận mà cả những điều ta nghĩ sẽ khiến lão vui lòng, vì giữa ta và lão đã xác lập một sợi dây liên hệ quỷ quái ...
to be continued
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét