Thứ Hai, 17 tháng 1, 2011

Note.14 Moby Dick - Herman Melville



to be continued

Note.13 Eat, Pray, Love - Elizabeth Gilbert



to be continued

Note.12 Life of Pi - Yann Martel




to be continued

Note.11 Cho tôi một vé đi tuổi thơ - Nguyễn Nhật Ánh



.. cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa .. cuộc sống không có gì mới mẻ để khám phá .. mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đã biết tỏng ngày mai những sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc đời tôi ..

.. quan tâm tới sức khỏe là điều tốt, và càng lớn tuổi mối quan tâm đó càng tỏ ra đúng đắn. Chẳng ai dám nói quan tâm như vậy là điều không tốt .. khi tôi trưởng thành có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khỏe, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất? Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khỏe. Tôi phới lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khỏe ..

.. đôi khi vì một lý do nào đó mà chúng ta buộc phải bịa chuyện.Chúng ta cứ lặp lại mãi câu chuyện đó cho đến một ngày chúng ta không nhớ có thật là chúng ta đã bịa nó ra hay không, rồi sau đó một thời gian nữa nếu cứ tiếp tục lặp lại câu chuyện đó nhiều lần thì chúng ta sẽ tin là nó có thật. Thậm chí còn hơn cả niềm tin thông thường ..

.. ra chơi có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà người lớn có thể nghĩ ra cho trẻ con .. ra chơi là được tháo cũi sổ lồng (tất nhiên sau đó phải bấm bụng chui vào lại), là được tha hồ hít thở không khí tự do ..

.. còn ra về có nghĩa là rời khỏi một nhà giam này để đến một nhà giam khác, y như người ta chuyển trại cho các tù nhân, có gì hay ho đâu ..

.. đơn giản là ngày nào cũng giống như ngày nào. MỘt ngày như mọi ngày, như người ta vẫn nói. Và vì thế cuộc sống đối với tôi thật là đơn điệu, nếu sự lặp đi lặp lại là biểu hiện chính xác nhất và rõ rệt nhất của sự đơn điệu. Mãi về sau này, tôi mới khám phá ra còn có cách nhìn khác về sự lặp đi lặp lại. Người ta gọi nó là sự ổn định. Một công việc có thể sắp đặt trước, một sự nghiệp có thể tính toán trước, là niềm ao ước của rất nhiều người, nhiều quốc gia. Tất nhiên sẽ thật là hay nếu tiên liệu được chỉ số tăng trưởng kinh tế của một đất nước nhưng nếu bạn cũng tiên liệu chính xác như thế về chỉ số tăng trưởng tình cảm của bản thân thì điều đó có khi lại chán ngắt. Sẽ thật kỳ cục nếu như bạn tin chắc rằng một tháng nữa bạn sẽ bắt đầu yêu, ba tháng sau bạn sẽ đang yêu - ít thôi, sáu tháng sau bạn sẽ yêu nhiều hơn .. Tôi từng thấy có nhiều người trẻ tuổi lên kế hoạch cho cuộc đời mình: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, 25 tuổi lập gia đình, 27 tuổi mở công ty, 30 tuổi sinh con đầu lòng vân vân và vân vân Thật sít sao! Nhưng một khi cuộc đời một con người được lập trình chặt chẽ và khoa học đến thế thì nếu tất cả đều vào khuôn như dự tính liệu bạn có bão hòa về cảm xúc hay không? Khi nói về cảm xúc có lẽ không thể không gắn nó với tính cách của từng người. Người lạc quan bảo rằng ổn định cái điều mà người bi quan cho là đơn điệu. Cuộc sống vợ chồng cũng thế thôi, kẻ thì bảo êm đềm, người thì cho là vô vị, biết làm thế nào! ... người quá khích lại có dịp bô bô lên rằng êm đềm không hề bà con gì với hạnh phúc, biết nói làm sao!

.. rốt cuộc, sau những thương tích tâm hồn lẫn thể xác, chúng tôi buộc phải chấp nhận không nên nghĩ khác bản cửu chương in ở đằng sau mỗi cuốn tập. Nếu muốn thay đổi chúng tôi đành phải chờ đến lúc thành tài, tức là lúc đã trở thành những nhà toán học nổi tiếng thế giới, lúc đó chúng tôi sẽ soạn một bản cửu chương theo ý mình ..









to be continued

Note.10 South of the Border, West of the Sun - Haruki Murakami



.. trong cuộc sống có những điều người ta có thể thay đổi và những điều không thể. Ví dụ như thời gian là thứ không thể lấy lại được. Không thể quay lại quá khứ .. với thời gian nhiều thứ cố định lại, giống như xi măng bám cứng vào thành bên trong của một cái xô, và người ta không còn có thể quay ngược trở lại nữa. "Cậu" của bây giờ đã bị đông cứng lại như xi măng, và cậu không thể nào khác được với cậu của ngày hôm nay ..

..khi đó, tôi còn chưa biết một ngày tôi sẽ làm cô tổn thương không thể cứu chữa nổi. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới biết rằng một con người có thể làm tổn thương một con người khác, duy nhất bởi vì anh ta tồn tại và là chính anh ta ...




to be continued

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Note.9 The Glassblower of Murano - Marina Fiorato



to be continued

Note.8 The Tenderness of Wolves - Stef Penney



to be continued

Note.7 The Name of the Rose - Umberto Eco



.. ngày nay, chúng ta nhìn qua một lăng kính tăm tối, và sự thật, trước khi được phơi bày ra với mọi người, chỉ hiện lên qua những mảnh vụn của thế gian lầm lạc này, do đó ta phải xướng lên những dấu hiệu trung thực của nó, thậm chí khi chúng đối với ta có vẻ còn mờ nhạt, và như thể đã trộn lẫn với một tâm địa hoàn toàn độc ác ..

.. Alanus de Insulis đã nói: Mọi tạo vật trần gian ..Như tranh, như sách .. Mở cho ta chiêm ngưỡng .. ông đã nghĩ đến những dãy biểu tượng vô tận mà Chúa, qua các sinh linh, đã sử dụng để phán cho chúng ta về cuộc sống bất tử. Nhưng vũ trụ thậm chí còn giàu sức biểu đạt hơn Alanus nghĩ, và nó không chỉ nói đến những cách mơ hồ, mà còn nói đến những sự vật gần gũi hơn, và khi ấy nó thể hiện rất rõ ...

.. tu viện mà không có sách vở giống như nền văn minh mà không có tác phẩm, như trại lính không quân sĩ, như nhà bếp không nồi niêu soong chảo, như bàn tiệc không thức ăn, như vườn cây không cỏ, thảo nguyên không hoa, cây không lá... nó là kho tri thức, là sự cứu rỗi của nền học vấn cổ đại đang có nguy cơ bị hỏa tai, cướp bóc, động đất, sự phát triển của văn hóa mới và sự gia tăng của văn cổ tiêu diệt..

..quái vật tồn tại vì chúng là một bộ phận trong thiên cơ, và trong sự hình thành kinh sợ của những quái vật này bộc lộ sức mạnh của Đấng Tạo hóa. Và cũng theo thiên cơ mà những loại sách của bọn phù thủy, sách pháp thuật của bọn Do thái, truyền thuyết của những nhà thơ đa thần, những điều giả trá của bọn vô thần được tồn tại. Chính các bậc tiền bối sáng lập nên tu viện này đã thành tâm và thành kính tin tưởng hàng bao thế kỷ nay bằng đơi mắt tinh tường của một độc giả thông thái có thể nhận biết trí tuệ thiêng liêng ngời sáng trong những quyển sách, thậm chí trong các sách giả dối. Do đó thư viện cũng là nơi chất giữ những loại sách này .. chính vì lý do đó mà không phải bất kỳ ai cũng được phép vào viếng thư viện ... Hơn thế nữa sách là một sinh vật yếu đuối, nó chịu đựng sự bào mòn của thời gian, sợ các loài gặm nhấm, kỵ thủy, kỵ hỏa, và e ngại những bàn tay vụng về, cục mịch. Nếu mấy trăm năm nay ai cũng được phép đi lại tự do trong thư viện cầm nắm các bản chép tay của chúng tôi thì phần lớn đã chẳng thể tồn tại đến ngày nay. Do đó quản thư viện bảo quản sách chống lại sự tàn phá của cả con người lẫn thiên nhiên, tận tụy cống hiến cả đời mình cho cuộc chiến đấu chống lại những thế lực lãng quên, vốn là kẻ thù của Chân lý .. Không ai nên và không ai có thể đến được. Dù có muốn đi nữa, không ai có thể thành công.Mênh mông như chân lý nó gìn giữ, phản trắc như những điều giả dối nó chất chứa, thư viện tự bảo vệ mình. Hồn nó là mê cung, đất của nó là mê cung, người có thể vào, và rồi sẽ chẳng ra được ..

.. chỉ có một thứ khơi dậy thú tính còn hơn cả khoái lạc, đó chính là sự đau đớn. Khi bị tra tấn, ta có cảm giác như thể đang chịu tác dụng của các loại dược thảo gây ảo giác. Tất cả những điều ta được nghe kể lại, cả những thứ ta đã đọc đều hiện về trong tâm trí ta, như thể người ta đang chuyển mình đi, không phải lên thiên đường, mà là xuống địa ngục. Khi bị tra tấn, ta không chỉ nói những điều mà phán quan muốn ta nhận mà cả những điều ta nghĩ sẽ khiến lão vui lòng, vì giữa ta và lão đã xác lập một sợi dây liên hệ quỷ quái ...




to be continued

Note.6 Das Parfum - Patrick Suskind



to be continued

Note.5 Audition - Ryu Murakami



".. chẳng có thằng đàn ông nào không từng nghĩ rằng mình sẽ tự do đến nhường nào nếu một mai vợ chết đi. Lại có nhiều thằng bấm ngón tay đếm từng ngày chờ vợ dẫn con về ở luôn nhà ngoại. Ấy thế mà cứ thử vắng bóng vợ là đại để lũ đàn ông chẳng làm được gì ra hồn. Thậm chí chúng không thể nảy ra ý định làm điều gì khuất tất bởi còn đang chìm trong cảm giác hẫng hụt vì đột ngột phải rời xa chỗ dựa tinh thần mà cho tới lúc đó bọn chúng còn chưa kịp nhận ra .."


... to be continued

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Note.4 In The Miso Soup - Ryu Murakami


".. không chỉ người Mỹ mà ở bất kỳ quốc gia nào chắc chắn không có ai là hoàn hảo cả. Nhất định ai cũng có mặt này mặt nọ. Điều này tôi đã đúc kết được qua "trường đời". Tôi nghĩ, nói chung, người Mỹ thường có cùng một ưu điểm chính là họ rất cởi mở và vô tư. Còn nhược điểm là họ không thể tưởng tượng ra bất kỳ thế giới nào khác ngoài nước Mỹ của họ hay không biết ai khác ngoài bản thân họ. Điều này cũng hơi giống người Nhật. Nhưng có điều, người Mỹ lại còn có điểm tiêu cực hơn, họ thường bắt bằng được người khác phải làm những điều mà họ cho là đúng .."

".. người đàn ông Mỹ hình như sử dụng từ "chấp nhận" rất miễn cưỡng. Ông ta không dùng từ "chịu đựng". Từ "chịu đựng" mang tính "Nhật bản" mà lại bao trùm nhiều nghĩa. Khi nghe ông ấy kể xong câu chuyện đó, tôi cảm thấy bản năng của sự đơn độc có khác nhau. Tôi nhận ra mình thật may mắn khi là người Nhật. Sự đơn độc cần đến những nỗ lực để có thể chấp nhận thực tế hay hoàn cảnh khác với sự đơn độc vốn chỉ cần nhẫn nhịn là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Tôi không đủ tự tin để chịu đựng nỗi đơn độc như kiểu người Mỹ .."

".. ai cũng có lúc nói dối. Thế nhưng, kiểu người luôn miệng nói dối, tức là nói dối trở thành chuyện thường ngày sẽ khó ý thức được là mình đang nói dối và thậm chí tới một lúc nào đó cón quên luôn là mình đang nói dối... trong thế giới này kiểu người ấy rất nguy hiểm .."

" .. nước Nhật cũng là nước thuộc loại giàu có trên thế giới mà tại sao mọi người lại phải làm việc đến kiệt quệ sức lực? Những cô gái trẻ ở các nước châu Á nghèo khác thì rõ rồi nhưng không hiểu lý do gì mà có nhiều nữ sinh của nước Nhật , một nước giàu có lại đi "bán xuân"? Ở các nước, mọi người thường cố gắng làm việc vì hạnh phúc gia đình, còn ở Nhật tại sao lại không có ai lên tiếng thắc mắc khi mọi người có xu hướng sống và làm việc một mình? ... những điều đó không thấy nói trên báo hay tạp chí và cả trên vô tuyến nữa. Không ai giải thích cho tôi biết tại sao ở đất nước này lại tồn tại kiểu làm việc quá sức hay sống và làm việc một mình .."

".. để có thể sống một cách bình thường không phải là dễ. Cả cha mẹ, thầy giáo, đất nước đã dạy cho tôi một cách sống giống như là của một nô lệ chứ chưa ai dạy cho tôi biết thế nào là cuộc sống bình thường .."

".. những điềm gỡ thường ở bên ta mà ta không hay để ý, rồi đến một lúc nào đó đột nhiên ta mới thấy rõ nó. Đến khi nó trở thành hiện thực rồi thì mọi việc đã quá muộn ta trở tay không kịp .."

".. sự hận thù được sinh ra từ những cảm xúc tiêu cực như : buồn chán, cô đơn, tức giận. Sự hận thù cũng được sinh ra từ lỗ thủng ở ngay bên trong chính bản thân. Cái lỗ thủng ấy giống như lỗ thủng trên cơ thể khi bị dao đâm ... nếu là một người bình thường , từ cái lỗ thủng ấy xuất hiện một cái gì đó. Dĩ nhiên là cái đó mang một sự hận thù khiến người đó có suy nghĩ muốn giết một ai đó một lần rồi hai lần. Thế nhưng lại có một cái gì đó hãm lại. Sự hận thù được sinh ra từ cái lỗ thủng của một con người lại bị hãm lại ở ngay đáy lỗ thủng của chính mình. Nó nhanh chóng bị lãng quên và biến thành một cái khác, chẳng hạn như là tâm huyết đối với công việc .."

".. có một chuyên gia về tâm thần học nói: "Con người ta nếu không thấy rằng mình có một giá trị nào đó thì không nên sống nữa". Tôi thấy điều đó là chính xác. Cuộc sống sẽ trở nên vô vị khi nghĩ rằng mình chẳng có giá trị gì, có sống cũng chẳng có ích cho một ai .."

".. người Nhật thường kết bè kết cánh để bao vây đối phương và cũng thường nói xấu ai đó theo hình thức tập thể, họ làm việc đó một cách thản nhiên mà không hề nghĩ rằng đối phương sẽ chịu một sức ép, áp lực như thế nào. Nói cho cùng thì vì không có kiến thức nên không thể nào phản kháng, đến bản thân mình cũng không biết đang làm việc gì, dù có phản kháng đi chăng nữa thì cũng không biết là đang bị nói về cái gì .."

... to be continued

Note.3 The Road - Cormac Mc Carthy


".. người ta thường quên những cái mình muốn nhớ nhưng lại không quên được những cái mình muốn quên .."

".. anh không tin vào những gì nhìn thấy trong giấc mơ. Một người đang gặp nguy hiểm thì nên mơ thấy những hiểm nguy. Nếu khác đi thì chỉ có thể là điềm báo về cái chết .. "

" .. trong những năm đầu, các con đường đấy ắp những người hành hương, người phủ đầy quần áo. Họ đeo mặt nạ, kính phòng độc, ngồi vạ vật bên lề đường với đống quần áo tơi tả trông như những phi công bị bắn rơi. Với sợi dây thừng chòng qua vai, họ kéo những chiếc xe bò chất đầy đồ rẻ tiền mà họ lượm lặt được. Mắt họ thao láo, trắng nhởn, đầu chỉ còn trơ sọ. Từng đoàn người lảo đảo bước đi như những kẻ di cư ở vùng đất bị dịch. Mọi thứ đều rả rời, người ta không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, tất cả đều vô nghĩa, chỉ còn bóng đêm hiện hữu. Khái niệm về thời gian cũng không còn tồn tại .."

".. trên con đường này không còn những người do Chúa đưa tới nữa. Họ đã biến mất mang theo thế giới này. Chỉ còn lại mình ta. Cái gọi là Không Bao giờ khác thế nào với Không bao giờ trong quá khứ ? ..."

".. ban ngày người ta thấy những xác chết bị xuyên qua những cái cọc rải suốt con đường. Họ đã làm gì? Anh nghĩ trong lịch sử của thế giới này có lẽ có nhiều sự trừng phạt hơn so với tội lỗi mà người ta mắc phải..."

".. nếu đến một lời hứa nhỏ mà con cũng không giữ được thì con cũng sẽ không thực hiện những lời hứa lớn .."

".. đôi khi thằng bé hỏi anh vài câu về cái thế giới đó, một thế giới mà đến anh cũng không có một chút hồi ức nào. Anh phải suy nghĩ nát óc để trả lời những câu hỏi của nó. Làm gì có quá khứ cơ chứ. Con muốn biết những gì đây? Nhưng dần dần anh không còn bịa chuyện để kể cho nó nữa vì những thứ anh kể không có thật và anh cảm thấy có lỗi khi làm như vậy. Thằng bé có sự tưởng tượng của riêng nó về những thứ ở vùng đất phía nam và về những đứa trẻ khác. Anh cố nắm quyền kiểm soát, nhưng anh chẳng có lòng dạ nào. Quyền đó thuộc về ai? Không có việc gì phải làm cả. Hôm nay là một ngày may mắn. Khái niệm về tương lai cũng không có. Bây giờ là tương lai. Tất cả mọi thứ đẹp đẽ, duyên dáng mà người ta nâng niu đều bắt nguồn từ sự khổ đau, tuyệt vọng, và tro bụi ..

".. họ nằm im nghe ngóng. Mày có thể làm điều ấy không? Khi nào thì đến lúc? Đến lúc đó thì sẽ chẳng có thời gian nữa. Phải làm ngay bây giờ thôi. Nguyền rủa Chúa rồi chết. Nhưng nếu súng không nổ thì sao? Nó phải nổ. Nhưng nếu nó không nổ thì sao? Mày có thể đập vỡ cái sọ nhỏ bé đáng yêu kia bằng một hòn đá không? Liệu có phần con nào đó trong mày mà mày không biết đến không? Có thể nào không? .."

".. Anh bắt đầu nghĩ rằng cái chết đang gần sát bên hai cha con rồi và họ nên tìm một nơi nào đó để chết mà không sợ bị ai tìm thấy. Đã nhiều lần ngồi trông con ngủ, không kiềm chế nổi anh đã khóc nức nở, nhưng không phải vì cái chết đang đến gần. Anh không biết mình khóc vì lẽ gì nhưng anh đoán nó là vì những điều tốt đẹp. Những thứ mà đã lâu lắm rồi anh không được nghĩ đến .."

".. cái rét buốt tàn nhẫn đang bủa vây thế giới chết chóc này. Chỉ có bóng tối ngự trị, không gì ngoài bóng tối. Những con chó mù lòa đang chạy. Đâu đó hai con thú bị săn đuổi đang run rẩy như hai con cáo đang trốn trong hang .."

".. anh lại nghĩ về cuộc đời nhưng còn cuộc đời nào nữa đâu để nghĩ .. Mỗi ngày là một sự dối trá. Nhưng ta đang chết dần chết mòn. Đấy không phải là một điều dối trá .."

".. - con có muốn cha kể chuyện cho con không?
- không ạ.
- tại sao không?
- những câu chuyện cha kể đều không có thật
- những câu chuyện đó không nhất thiết phải có thật vì chúng chỉ là những câu chuyện thôi mà.
- vâng, nhưng trong những câu chuyện, chúng ta luôn giúp đỡ người khác, còn sự thật thì chúng ta không giúp ai cả .."

".. hai cha con vẫn đi, lần mò trong cái thế giới chết chóc, tang thương này .. thật chẳng khác gì số phận của những chú chuột nhắt đang chạy nháo nhác dưới bánh xe. Những đêm dài câm lặng, chết chóc ngày một trở nên u ám và lạnh lẽo và câm lặng hơn. Rét thấu xương .. anh lại ngước nhìn con, hai hố mắt sâu hoắm như thấy trước một tương lai dành cho thằng bé. Một tương lai mà chính anh cũng không hình dung nổi .."

".. con phải tiếp tục đi. Cha không thể đi cùng con nữa rồi. Con phải đi. Con không thể biết trên đường đi sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mình đã luôn gặp may và con cũng sẽ lại may mắn thôi. Rồi con sẽ thấy. Đi đi con. Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp.. con cần tìm những người tốt, nhưng không phải lúc nào con cũng có thể tìm thấy họ. Không phải lúc nào cũng gặp những người tốt đâu, con có nghe thấy không? .."

".. nghe này, cháu có hai lựa chọn. Cháu có thể ở đây với cha cháu và chờ chết hoặc là cháu có thể đi với ta ..
- làm sao để cháu biết ông là người tốt?
- cháu không chắc phải không? vậy thì cháu phải liều thôi "

".. hơi thở của Chúa cũng chính là hơi thở của cha nó bởi vì hơi thở đó được truyền từ người này sang người khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác .. "

".. những con cá sáng lấp lánh, rắn chắc, vẫy vùng trong làn nước trong, trên lưng chúng là những vệt lăn tăn như những tấm bản đồ của một thế giới đang được hình thành. Những tấm bản đồ và những mê cung của một thế giới bị phá hủy không thể khôi phục được nữa. Trong những thung lũng hẹp và sâu thẳm nơi đàn cá hồi sinh sống, mọi vật đều sống hơn con người. Chúng đang ngân nga những khúc ca huyền bí .."

to be continued