Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Chirpie

Chirpie chết thật rồi. Chirpie là con chim dòng dọc (hay dồng dộc ?) con, ta đoán chừng gần 1-2 tháng tuổi gì đó, đã mọc lông lưa thưa. Dòng dọc thường làm tổ trên cây cao chót vót cỡ 20-30 và thậm chí 40m nữa. Từ dưới đất nhìn lên mấy cái tổ dòng dọc đong đưa trước gió như mấy trái bóng bầu dục bằng rơm thon thon. Tổ chim thường như cái rế nồi, riêng tổ chim dòng dọc thì rất đẹp và công phu. Nghe đâu khi dòng dọc còn độc thân chúng làm tổ chỉ là nửa phần bầu dục trên và một nhánh cây khô bện ngang dùng làm chổ nghỉ chân khi chúng có bạn chúng mới cùng bện thêm nửa dưới và chỉ chừa một lổ nhỏ đủ chui ra chui vào. Tổ dòng dọc là kỳ công tước từ các lá dừa khô, chúng bện chắc đến nổi nếu ta dùng tay xé không đứt và rất êm và ấm nữa. Dòng dọc treo tổ trên cao chót vót gió đung đưa qua lại thế mà không rớt, chắc vô cùng. Thế mà lần này không hiểu sao một tổ chim dòng dọc lại rơi xuống đất mà lại có Chirpie bên trong nữa. Thường tổ dòng dọc đẻ 2,3 con gì đó nhưng lần này không hiểu sao chỉ có Chirpie. Mẹ nói không biết sao con mẹ nó làm tổ đoảng sao mà để rơi chứ thường chúng chắc chắn lắm. Anh Tư nhặt phát hiện thấy Chirpie bên trong mới mang về cho ta, đứa em dâu mê chụp hình macro để chụp hình chim con. Ai cũng nói Chirpie sẽ chết vì chim con không có mẹ mớm mồi với lại phát hiện Chirpie bị dị tật cả người phồng như cái bong bóng nước (tới đây chợt nghĩ loài vật hay có qui luật đào thải những con yếu ớt bệnh tật - hay vì vậy mà mẹ nó bỏ nó - không dám nghĩ nữa). Hui, Gu, Bi bu đen bu đỏ quanh bà nội coi chim con Chirpie nghe nó kêu mẹ, và bà nội đút cám cho nó ăn, Hui nhỏ còn đem chocolate MM cho nó ăn nữa, ai nấy hết hồn tưởng nó chết mắc nghẹn thế mà nó không chết. Ai cũng nói nó sẽ chết, ta nghe đau xót quá nhưng không làm sao đưa tổ treo lên cao như cũ, anh Tư nói sẽ treo đâu đó dưới thấp cho mẹ nó nghe tiếng kêu của nó, nhưng ai cũng thấy không ổn vì tổ nó cao 30-40m lận còn các cây dưới này giỏi lắm 2m sao mà nghe, với lại rủi mẹ bỏ nó thì sao. Nghe mẹ nói nếu chăm kỹ hổng chừng nó sống nổi. Nghe ta mừng quá,nghe mẹ chỉ mớm cơm nó ăn, thế là ta nhai nát cơm thiệt kỹ rồi để đầu ngón tay cho nó ăn, thấy nó há miệng ăn kêu chíu chíu mà ta thấy thương quá, lòng đã quyết nuôi nó lớn cứng cáp bay đi. Nó ăn xong ta mang tổ nó ra cây mai treo tạm cho mát mẻ có cây xanh, ai dè hỡi ôi lát quay lại kiến vàng to bu đen đỏ chích nó, thế là xót xa xúm lại bắt kỳ hết kiến giũ tổ cho sạch rồi lại nhai cơm cho nó ăn. Ta quyết định mang nó về Saigon nuôi, Hui,Gu mừng rỡ reo hò. Nghe mẹ dặn cách lấy kim đâm vào một lổ nhỏ dưới cổ để nó xì hơi bong bóng rồi mẹ nói thôi chim về saigon ở cho lớn rồi bay mà ta nghe nẫu cả ruột. Trên đường về trên xe chạy êm ru nó nằm trong tổ ấm áp ngủ, thỉnh thoảng một đoạn dài nó nhú đầu ra khỏi tổ nhìn qua cửa xe, Hui, Gu hỏi Mami nó dòm cái gì. Còn ta không biết nó nghĩ gì nữa chỉ thấy thương nó quá, thấy nó côi cút quá. Nó mang cho ta giấc mơ tuổi thơ về một câu chuyện của andersen, ta chỉ ước nuôi nó được cứng cáp tới 30/4 này sẽ mang nó về quê lại thả nó bay. Tối về ta lại nhai kỹ cơm và đút nó ăn được một muỗng nhỏ cơm, ta đùa với chồng Chirpie còn được ta mớm cơm ăn còn hơn nuôi con ruột nữa - lý do vệ sinh nên chuyện mớm cơm hết rồi, ai dè nay lại nhai mớm cho chim ăn chứ, rồi lại lấy gai xương rồng nhỏ chích cổ để người nó xì bong bóng, run tay luôn, ông xã nhát tay không dám làm, ta phải làm mà sợ run người, chích xong thấy nó từ từ xẹp xuống thở phào, rồi để cẩn thận nó vào tổ xong bỏ thêm vào một cái giỏ đan lát rồi bỏ một thùng lót giấy rồi để lên ghế cao, mà ta cứ thấp thỏm sợ chuột hay kiến tới cắn nó. Thế mà sáng dậy kiểm tra kiến hôi bu đen, ta gỡ kiến ra mà đau cả ruột thấy nó vẫn còn sống nhưng coi vẻ yếu lắm, tức mình bản thân không nghĩ ra xịt thuốc dưới chân ghế trước. Ai biết đâu chữ ngờ. Đưa con đi học và đi chợ xong, quay vể kêu Chirpie định cho ăn thì hỡi ôi người nó đã co quắp lạnh ngắt rồi, đền giờ ta vẫn còn như cảm thấy cái lạnh người Chirpie ở đầu ngón tay. Chirpie ơi chirpie không phải mỗi giấc mơ đều thành hiện thực. Cảm giác đau đớn mất mát làm tim ta như đông lại. Ta biết Chirpie không lâu nhưng sao ta đau quá khi mất Chirpie. Tìm cái hộp bỏ Chirpie vào ta chôn con chim nhỏ côi cút của ta dưới gốc cây trà và cũng đã lâu lắm rồi nay ta lại ngồi cạnh mộ khóc òa như mất người thân thuở nào. Ta viết những lời này tưởng nhớ con chim nhỏ của ta, con chim xấu số ở dương gian, ta không có duyên giúp con sống sót nhưng cũng cảm ơn cái duyên được hội ngộ cùng con, Chirpie thương yêu của ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét