Ngày nay người ta nghiên cứu và phát hiện độ tuổi thích hợp nhất để trẻ em bắt đầu học đọc và học ngọai ngữ là độ tuổi từ 2 đến 5 tuổi , khả năng này càng giảm dần theo thời gian và đủ phát hiện nghiên cứu khác để nhằm phát huy tối đa khả năng tiếp nhận thông tin cũng như hiệu quả của bộ não trẻ. Bản thân mình cũng tranh thủ dạy con sớm đủ thứ. Để rồi một hôm giật mình nhận được bài học vô gía, thấm thía từ bé Ragu.
Lâu nay khi xem bộ phim hài Mr.Bean trên TV, mình nghe thấy đủ lời khen chê, các quí ông thì cười khóai chí lâu lâu lắc đầu la tục quá , các bà thì đa phần dè bỉu chê phần vì tài tử xấu trai quá, đa phần nói diễn phô quá. Mình xem thì thấy mắc cười coi như giải trí .... một hôm nhận ra Ragu mê xem phim Mr.Bean. Nó xem rất chăm chú, thấy đài Disney có Mr.Bean từ Mr.Bean thật đến Mr.Bean họat hình nó đều tranh xem, ngạc nhiên nó xem chả bao giờ bình luận hay cười phá chỉ lâu lâu mỉm cười mà thôi , nó xem rất say sưa, với mức độ tập trung cực kỳ cao. Ban đầu không để ý, một hôm mình cũng ngạc nhiên khi dụ nó chơi các món đồ chơi nó thích nó cũng từ chối chỉ để xem Mr.Bean. Mình để ý và hỏi Ragu con thích Mr.Bean hay không. Nó trả lời làm mình giật cả mình. Nó nói , con thích Mr.Bean lắm, con thương Mr.Bean lắm. Mình hỏi tại làm sao, nó nói tại không ai chơi với Mr.Bean. Nó để ý đến điều mà mình nghĩ chắc ngài đạo diễn phim cũng không nghĩ ra. Thế đó người lớn cứ lo chăm chăm nhồi nhét đủ thứ vào đầu con trẻ mà quên đi có khi vô tình dần làm mất đi lònh nhân ái , sự độ lượng vốn có của chúng .
Đôi khi nóng tính khi con nghịch phát cho vài cái vào đít, thế mà con hiếm giận lâu , nó liền chạy hôn và nói mami đánh là để con nhớ không hư, chứ không phải mami không thương con. Người mẹ nào nghe con nói thế mà không mủi lòng chảy nước mắt , thấy hối hận khi đánh con. Lòng độ lượng , tính hồn nhiên , tình yêu con người mà người đời hay ca ngợi ở người mẹ này, người cha kia, người lãnh tụ nọ thật ra mình thấy không fair. Chỉ có con trẻ, chưa biết từ hoa mỹ, chưa biết tự ca ngợi mình mới thật sự là những người có tính "người" nhất, độ lượng nhất , chúng sẵn sàng yêu thương mà không cần điều kiện, chúng hồn nhiên thương yêu những người yếu thế , cô đơn, chúng cảm nhận và yêu thương bằng tình yêu trong sáng, cho mà không đòi được trả lại. Càng lớn lên không hiểu người lớn ta đã làm gì để dần mất những điều tốt đẹp đó , để rồi cho đó là "khôn ra" để rồi ngày càng chai lì, vô cảm, để một ngày ngó lại thì xót xa, hối tiếc phải chi ... Sự thực thì không biết ai thực sự "khôn" hơn ai đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét