Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Note.1 Khu vườn mùa hạ - Kazumi Yumoto

Con người ai cũng đều phải chết, hành trình mọi người đang đi thực ra đều chung một đích đến dù con người ta ai cũng đều sợ hãi, cố né tránh nói về nó. Kẻ đi sớm, kẻ về muộn, kẻ ra đi êm ả, người đau đớn tột cùng. Kazumi Yumoto đã thật khéo léo, thông minh lấy cớ tìm hiểu về cái chết của Kiyama, Yamashita và Wakabe để kể về một cuộc "hội ngộ" lạ kỳ giữa các cậu bé mới lớn và một cụ già gần đất xa trời. Câu chuyện không chút sáo mòn như người ta thường nghĩ về cuộc đối đầu chan chát của hai thế hệ. Các cuộc hội ngộ cố tình cứ diễn ra thật tự nhiên đúng nghĩa tình người thì phải đối đãi nhau như thế mà không cần mượn các mâu thuẫn hai thế hệ để câu khách rẻ tiền như thường thấy. Tại sao phải mâu thuẩn trong mọi sự khi cả hai đều cùng một con đường đi đến. Cái tò mò đích cuối một đời người của các cậu bé của Kazumi đã khiến chúng thực sự trưởng thành hơn, có cái nhìn và cư xử nhân bản hơn và cũng khiến độc giả suy tư về cuộc đời một con người hơn.

Câu chuyện của Kazumi như một làn gió mát thổi qua hồn ta giữa trưa nắng gắt, đơn giản lạ kỳ mà cũng sâu sắc lạ kỳ. Khu vườn mùa hạ thật xứng đáng với giải văn học thiếu niên danh giá hàng đầu của Mỹ : Boston Globe Horn Award. Và nó cũng mở đầu note của tôi trong dự án Julie Julia của mình sau thời gian bận rộn xuất bản tạp chí. (yeah! I did it!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét