Cứ mỗi lần cảm giác buồn chán hay lười biếng trỗi lên là tôi lại nhớ đến Nick Vujicic người đàn ông không chân, không tay mà chỉ nút search tên anh trên google và đặc biệt là trên youtube là ta có thể biết tường tận về anh. Anh làm tôi hổ thẹn mỗi khi muốn buông xuôi, mỗi khi tôi than thở, mỗi khi tôi ganh ghét .. anh làm tôi thấy mình nhỏ bé sao mà nhỏ nhen tầm thường với cuộc sống lành lặn được ban cho để rồi dặn mình phải biết xấu hổ mà cố gắng. Khi con hư, tôi bắt các con xem để xấu hổ khi thấy mình may mắn hơn mà mình đã làm được gì so với anh. Dạy con phải biết xấu hổ để vươn lên, con lười ăn thì "con xem chú Nick không tay ăn ra sao" - lũ trẻ xem chừng xấu hổ hẳn... Những bài khuyên giải, giáo huấn trở nên vô nghĩa thừa thải so với những nổ lực của anh. Sao họ không mang hình ảnh anh tới các trại giam, các trường giáo dưỡng trẻ em hư, thậm chí các trường học, chợt nghĩ hiệu quả từ sự xấu hổ soi xét bản thân để là đòn bẫy vươn lên ở mỗi cá nhân sẽ rất to lớn chắc chắn sẽ hơn hẳn các bài viết suông khuyên giải đạo đức.
http://www.youtube.com/watch?v=yo_24_qTNac&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=H8ZuKF3dxCY&feature=related
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét