Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009
Giấc mơ
Trông mặt mà...
Front of the class
Thông điệp phim rất hay, đừng để cho bất cứ điều gì kể cả bệnh tật có thể chiến thắng bạn, lấy đi giấc mơ của bạn. Brad không hề nản lòng , khi hàng chục đơn xin dạy học của anh bị từ chối vì khi tiếp phỏng vấn anh, ngưòi ta khó chấp nhận tật bệnh của anh. Lẽ nào một thầy giáo lại có thể vừa giảng bài vừa sủa gâu gâu .Dù vậy anh vẫn không từ bỏ giấc mơ trở thành thầy giáo của mình. Lòng kiên trì và quyết tâm thuyết phục của anh cuối cùng cũng chiến thắng.Anh không những trở thành thầy giáo mà còn là thầy giáo giỏi của bang, học thạc sĩ rồi lập gia đình.
Thông điệp phim rõ ràng , nhưng cái mình thích ở các bộ phim Mỹ hay là có những câu nói, hành động, con người rất hay đọng lại khi xem một bộ phim.
Đó là mẫu người mẹ Cohen. Nếu không có bà chắc Cohen cũng khó như ngày nay. Bà không an phận như các bà mẹ khác có con bị như Cohen. Khi còn bé ai cũng nghĩ Cohen làm trò ngay cả bác sĩ, và cha của Cohen. Không ai tin Cohen không kìm chế được. Trong khi mọi người quay lưng lại thì chính mẹ Cohen vào thư viện tra cho ra căn bệnh của Cohen. Rồi khi đưa đến nơi cộng đồng những người cũng bi bệnh như Cohen , khi nhận ra họ chỉ co cụm thậm chí cho con bỏ học, bà cương quyết dẫn Cohen đi con đường khác, dù khó khăn và chông gai hơn, đó là con đường sống hòa nhập cộng đồng. Đó là một mẫu bà mẹ mình ngưỡng mộ và mong cũng làm được như vậy cho con mình.
Đó là mỗi khi Cohen bị từ chối, ta thấy anh không có suy nghĩ bi quan hay chán nản. Lúc thì "Ngôi trường đó chưa thích hợp với mình", "..thời cơ chưa đến ... " và hay nhất có lẽ là "họ từ chối ta - đó là họ thất bại chứ không phải bản thân ta thất bại " ... Nghe thì có vẻ như ở ta thường nói là tinh thần AQ. Nhưng thử hỏi không có được những suy nghĩ đó người ta làm sao có thể vượt qua được nghịch cảnh, mà cuộc sống thì có ai được hưởng mãi hoa hồng. Đó không phải là thứ rất cần dạy cho các con chúng ta sao.
Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009
Đôi điều suy ngẫm ...
Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009
Tuyết giáp


Tuyết giáp là lớp màng nhầy dạ con con nhái tuyết sống ở nơi giá lạnh. Được cho là bổ dưỡng không thua yến sào, vi cá
Tuyết giáp được người Trung Quốc cho là có những công dụng không thua kém bao nhiêu so với yến sào, vi cá. Theo dược tính thì tuyết giáp mát gan, bổ phổi, chủ trị các chứng ho ra máu, đổ mồ hôi về đêm, lao lực… Đặc biệt tuyết giáp có tác dụng riêng cho cơ thể phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết giúp tươi nhuận dung nhan, tái tạo làn da.
Trước khi chế biến thành món ăn phải ngâm miếng tuyết giáp khô trong nước ấm qua đêm, sau khi ngậm nước nó sẽ nở lớn gấp 10 - 15 lần kích thước khô ban đầu. Đây cũng là giai đoạn tốn khá nhiều công sức, phải nhặt thật sạch những chất bẩn bám trên màng nhầy, rồi mới đem chế biến thành món ăn.
(theo SGTT)
Cái nhìn khác
Mình thú nhận mình rất mê phim Mỹ, ở tính khơi gợi kích thích bản thân phải biết mơ ước và làm hết sức để thử nghiệm ước mơ đó. Mỗi con người là một cá thể khác nhau. Ước mơ mọi người cũng khác nhau. Ước mơ nào cũng đáng trân trọng cả. Quan trọng là phải biết và dám ước mơ và đeo đuổi nó. Có thể thất bại đó, nhưng cái được cho bản thân thì miễn bàn. Ta cũng tự hào là đã từng thực hiện để biến ước mơ thành hiện thực.
Ước mơ có thể bị người đời dè biểu , cười nhạo có khi bị cho là điên khùng, cuồng vọng. Không có ước mơ và đeo đuổi nó và không có những người bị cho là điên rồ, liệu xã hội có được thành tựu như ngày nay không. Nhớ Galilee, đã từng bị nhạo báng và thậm chí đưa lên giàn hỏa vì tuyên bố trái đất vẫn quay ra sao, Nhớ anh em Wright đã từng bị cười nhạo ra sao khi thử nghiệm bay lần đầu không và còn hàng triệu triệu người nữa. Mới đây là Susan Boyle, mọi người đã cười nhạo khi thấy cô bước lên sân khấu và kết quả thì thế nào. Nói gần có phải Bác Hồ, một thanh niên không một tấc sắc trong tay, lẻ loi, xã hội rối ren, dân chúng lầm than có ước mơ quá ghê gớm là cứu quốc không. Ước mơ Bác khi đó không phải là quá điên rồ sao. Rồi những anh hùng khởi nghĩa ....
Mới đây có cuộc trắc nghiệm sinh viên mà kết quả thấy hậu quả một hệ thống giáo dục vô cùng tồi tệ gây nên. Thỏa hiệp cái xấu , coi là bình thường những việc trái tai gai mắt. Trong bản điều tra mình thấy thiếu sao không hỏi sinh viên - thành phần trí thức xã hội - có ước mơ không - mình tin hỏi cũng bằng thừa, vì chắc sẽ là làm việc nhẹ nhàng nhưng đòi lãnh lương cao, dù công việc không phải là bản thân thích chứ nói gì đến mơ ước.
Mơ ước không có ngoài những chầu nhậu, hơn thua bản lĩnh nhau ở khả năng nốc rượu, không màng giá trị bản thân, gia đình. Hệ thống XH cười nhạo , xỉ vả các nước phương tây hay đề cao gía trị bản thân nên giáo dục coi nhẹ bản thân, đem điều to tát khỏa lấp sự nghèo nàn tinh thần. Thử hỏi bao nhiêu người biết ước mơ và thử theo đuổ i nó. Bản thân không có ước mơ, không tôn trọng bản thân thì trông mong làm sao coi trọng việc khác. Mọi thứ cứ trôi đi cho hết đời để khi về già chắc lưỡi hối tiếc, phải chi... rồi đổ thừa hoàn cảnh này nọ. Mà không thấy kẻ thù chính bản thân mình chính là bản thân. Chán chường công việc, thất vọng việc làm, công ty lãnh đạo .. nhưng không dám làm cách mạng cho bản thân mà chỉ biết than thân trách phận trong bàn nhậu.
LS Định có thể thất bại nhưng chổ mình phục là LS dám ước mơ và thử nghiệm ước mơ của mình. Có thể mọi người rung đùi chửi LS khùng, không thức thời, không thông minh như bản thân, thà tàn tàn qua ngày đoạn tháng mà bình yên không bị động chạm. Nhưng khi tháng ngáy trôi đi, giữa đêm giật mình tỉnh giấc có ai từng hỏi bản thân đã dám sống hết với ước mơ mình chưa, để khi tuổi già đến sắp lìa đời không hối tiếc phải chi ... thời đó mình thử ... thì ra sao nhỉ.
Đời người chỉ có một mà thôi. Câu nói đơn giản nhưng mình dám cá hiếm người cảm nhận thật sự và tận dụng được nó lắm.
Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009
Một bài viết hay
Lịch sử Việt Nam là lịch sử thăng trầm của một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây. Những khoảng khắc hòa bình hầu như ngắn ngủi. Sau 1975 niềm vui độc lập và thống nhất, với biết bao máu và nước mắt vô tội đổ xuống, đã không kéo dài bao lâu. Đất nước triền miên rơi vào khủng hoảng, hết khủng hoảng kinh tế, đến khủng hoảng đạo lý và bây giờ khủng hoảng niềm tin. Điều đó suy cho cùng có nguyên nhân nội tại từ chính sự nhu nhược của mỗi con người chúng ta.
Tiếc thay khi chuẩn bị bước vào nền thái bình thịnh trị, sự nhu nhược đã thế chỗ cho tinh thần quật khởi! Kẻ thì bỏ nước ra đi, trốn tránh. Người thì ở lại nhẫn nhục, muộn phiền. Bọn cơ hội thừa dịp thi thố sự đồi bại, biến giang sơn chung thành món mồi riêng tư béo bở. Vì nhu nhược, chúng ta không dám phản kháng thói hạch sách, nhũng nhiễu của lớp quan lại mới, chấp nhận dùng tiền vượt qua trở ngại. Đến khi nhìn lại, quốc nạn tham nhũng và quan liêu đã lan tràn, bất trị.
Vì nhu nhược, chúng ta che tai không dám nghe lời nói ngay thẳng, mặc nhiên dung túng sự dối trá và xu nịnh. Đến khi bừng dậy, đạo đức đã suy đồi, khó sửa.
Vì nhu nhược, chúng ta hài lòng với những gì đang có, cố tin vào sự ổn định giả tạo, đắm mình vào những lễ hội vô nghĩa liên miên. Đến khi nghĩ lại, xung quanh đã đầy dẫy ung nhọt, không còn thuốc chữa.
Vì nhu nhược, chúng ta bịt mắt trước những bước đi vũ bão của các dân tộc láng giềng. Đến khi tỉnh ngộ, sự tụt hậu quá rõ ràng, không còn cơ may rút ngắn khoảng cách.
Để che giấu mặc cảm do nhu nhược, khắp nơi người ta kể nhau nghe những bài vè châm biếm hoặc lớn tiếng dè bỉu chuyện cung đình tồi tệ, nhưng lại trong … quán nhậu! Chí khí kiểu “sĩ phu Bắc Hà” ấy liệu sẽ giúp ích được gì cho công cuộc chấn hưng đất nước đang lúc cần hào khí Diên Hồng năm xưa?
Muốn chấn hưng đất nước trong vận hội ngàn năm có một này cần phải rũ bỏ sự nhu nhược đó. Muôn người xin hãy nắm tay lại, chế ngự sự sợ hãi, cùng tiến về phía trước, may ra khát vọng Đại Việt mới có cơ may biến thành hiện thực. Xin đừng để sự nhu nhược của những cá nhân trở thành sự bạc nhược của cả một dân tộc.
Luật sư Lê Công Định
(Báo Pháp Luật TP.HCM số ra ngày 5-3-2006)
Nghĩ cũng hay, bắt bớ một người khiến mọi người tìm hiểu để hiểu biết thêm một con người và một xã hội. Cách PR này hơi tàn nhẫn nhưng coi bộ hiệu quả dữ nha
Tư Mã Thiên đâu rồi
Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009
Ai nuôi ai
Ai nuôi ai đây! Nghĩ cho kỹ trước khi viết bài đi mấy ông nhà báo! (hèn chi người ta mới nói nhà báo nói láo ăn tiền).