Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Giấc mơ

Khi mơ thấy một điều gì người ta hay giải mã giấc mơ chẳng hạn mơ thấy con vật gì là điểm gì, mơ bị rơi là bệnh gì ... gần đây không hiểu sao thỉnh thoảng mình hay mơ về thời thơ ấu , mơ về trường tiểu học , các bạn học thời xưa, mơ về Biên Hòa dầu gì mình cũng đã sống suốt 18 năm ... giấc mơ như những đoạn phim rời rạc , những câu nói, con người đã từng diễn ra .. cứ như bộ phim trắng đen tái hiện. Tỉnh dậy mình cứ bần thần ,cảm thấy thân thương , buồn buồn. Không muốn tỉnh dậy để còn được mơ nữa, được hoài niệm nữa. Cuộc sống bận rộn hối hả tưởng chừng như những gì đã từng xảy ra lùi vào quên lãng , thỉnh thoảng tái hiện như nhắc nhở ta đã từng có bao nhiêu mối liên hệ từ nơi chốn, đồ vật đến con người. Như điểm lại ta đã từng là ai , đã từng sống ra sao .. như một xa lộ rất rộng và dài có nhiều lane mà không hề có đường vòng lại. Ta qua từng lane một nhìn lại thì ta không còn là ta của ngày hôm qua nữa, một kẻ khác gìa hơn, nhiều lo toan hơn và càng nhiều mơ ước hơn với số lane cần bước sang và quĩ thời gian thì càng ngày càng ngắn lại. Ta sẽ là ai nữa trong những lane tới đây ? điều đó thì không thấy trong giấc mơ.

Trông mặt mà...

Ngó trên báo đài , TV để ý thấy một điều ngồ ngộ. Nước càng giàu càng phát triển làm lãnh đạo càng khó. Nước càng nghèo càng lạc hậu, tưởng như làm lãnh đạo lại còn khó hơn vậy mà .. tưởng vậy mà không phải vậy. Mấy ông tổng thống Mỹ , thủ tướng Anh, Pháp ... nè hồi mới nhậm chức tóc đen như mun (nếu tóc đen) , da dẻ hồng hào đẹp trai cỡ tài tử xinê - như Bush cha, Reagon, rồi Clinton và nay là Obama bên Anh có Tony Blair nè. vậy mà làm chưa bao lâu tóc họ bạc trắng , người xuống sắc, hốc hác thấy rõ.Clinton lúc không còn làm tổng thống thì tóc đã bạc phơ, da nhăn nheo, hốc hác. Đủ thấy bao nhiêu lao lực của họ dành cho đất nước. Còn mấy nước nghèo hả cỡ như ta nè, sao hồi mấy ông mới lên ốm nhom, hốc hác, vậy mà chưa bao lâu thấy ai nấy hồng hào, béo tốt hẳn ra, tóc đen lại (vụ này chắc là nhuộm rồi),uốn lượn tùm lum. Mình thức đêm mấy hôm liền người cũng phải xuống vậy mà không biết sao mấy vị quan ở nước lạc hậu như ta cứ như mấy ông vua được tẩm bổ, vui chơi chứ chả thấy lao lực gì hết dù đất nước thì nói như mẹ chồng mình hay nói - tè le như cái nồi cám heo, không cái gì ra hồn hết. Trông mặt mà ...

Front of the class

HBO mới chiếu một bộ phim rất hay "Front of the class" , dạng phim người thật , việc thật - về Brad Cohen(tra internet thông tin về Brad Cohen đầy ra- người đúng là người thật). Brad Cohen bị hội chứng Tourette bẩm sinh. Người bị hội chứng này sẽ gần như thường xuyên phát ra những âm thanh chẳng hạn như chó sủa , hú ... và mấp máy .. không kìm chế được. Hội chứng đến nay chưa có cách chữa trị. Nó cản trở người bệnh - khó được tiếp nhận ở những buổi hòa nhạc, chiếu phim .. hay những dịp lễ nghi trang trọng chưa kể đến kỳ thị ...

Thông điệp phim rất hay, đừng để cho bất cứ điều gì kể cả bệnh tật có thể chiến thắng bạn, lấy đi giấc mơ của bạn. Brad không hề nản lòng , khi hàng chục đơn xin dạy học của anh bị từ chối vì khi tiếp phỏng vấn anh, ngưòi ta khó chấp nhận tật bệnh của anh. Lẽ nào một thầy giáo lại có thể vừa giảng bài vừa sủa gâu gâu .Dù vậy anh vẫn không từ bỏ giấc mơ trở thành thầy giáo của mình. Lòng kiên trì và quyết tâm thuyết phục của anh cuối cùng cũng chiến thắng.Anh không những trở thành thầy giáo mà còn là thầy giáo giỏi của bang, học thạc sĩ rồi lập gia đình.

Thông điệp phim rõ ràng , nhưng cái mình thích ở các bộ phim Mỹ hay là có những câu nói, hành động, con người rất hay đọng lại khi xem một bộ phim.

Đó là mẫu người mẹ Cohen. Nếu không có bà chắc Cohen cũng khó như ngày nay. Bà không an phận như các bà mẹ khác có con bị như Cohen. Khi còn bé ai cũng nghĩ Cohen làm trò ngay cả bác sĩ, và cha của Cohen. Không ai tin Cohen không kìm chế được. Trong khi mọi người quay lưng lại thì chính mẹ Cohen vào thư viện tra cho ra căn bệnh của Cohen. Rồi khi đưa đến nơi cộng đồng những người cũng bi bệnh như Cohen , khi nhận ra họ chỉ co cụm thậm chí cho con bỏ học, bà cương quyết dẫn Cohen đi con đường khác, dù khó khăn và chông gai hơn, đó là con đường sống hòa nhập cộng đồng. Đó là một mẫu bà mẹ mình ngưỡng mộ và mong cũng làm được như vậy cho con mình.

Đó là mỗi khi Cohen bị từ chối, ta thấy anh không có suy nghĩ bi quan hay chán nản. Lúc thì "Ngôi trường đó chưa thích hợp với mình", "..thời cơ chưa đến ... " và hay nhất có lẽ là "họ từ chối ta - đó là họ thất bại chứ không phải bản thân ta thất bại " ... Nghe thì có vẻ như ở ta thường nói là tinh thần AQ. Nhưng thử hỏi không có được những suy nghĩ đó người ta làm sao có thể vượt qua được nghịch cảnh, mà cuộc sống thì có ai được hưởng mãi hoa hồng. Đó không phải là thứ rất cần dạy cho các con chúng ta sao.

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Đôi điều suy ngẫm ...

Qua một sự việc, đôi khi làm ta chợt ngẫm ra nhiều điều. Nhớ đọc tích xưa, khi bắt được các tướng tài đối phương hay thậm chí kẻ chống đối hay ngay cả trường hợpp phạm lỗi mà có chút tài nào đó , các vị vua chúa hay khoản đãi, chiêu dụ, thậm chí kiểu bỏ qua lỗi lầm nhằm hòng thu phục nhân tài sử dụng. Nên biết bao là tích xứ này xứ nọ có được người tài mà hết lòng phục vụ đất nước. Tào tháo thoát chết cũng nhờ ơn khoản đãi Quan công... Còn nay thì sao. Ngó qua ngó lại vụ này ... có vẻ quá khó và không còn đúng nữa ... Phải chăng người đứng đầu không có tấm lòng rộng lượng hay không quí trọng người tài như người xưa hay người tài ngày nay không đủ tài để quí. Hay do nay người ta đem làm chân lý " Có tài mà không có đức thì vô dụng" nên sẵn sàng bêu rếu, vứt bỏ không thương tiếc bất cứ ai có tài mà lỡ có tật ??! Suy ngẫm mới thấy trước đọc tích xưa, thấy bái phục một nay nhìn lại thấy bái phục trăm ngàn lần và thấy tầm nhìn các vị vua chúa tiền bối ghê gớm đến dường nào, các hậu duệ đời nay khó mà sánh kịp.

Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Tuyết giáp

Đi ăn tuyết giáp thấy lạ miệng thú vị, nghe nói bổ lắm, về lên mạng search ra bài thấy thú vị, copy về lưu làm tư liệu.

Tìm tuyết giáp trong tuyết giá

Nhái tuyết có lớp da màu xanh lá cây, sống trong núi rừng lạnh giá nên còn được gọi là nhái rừng. Vào mùa đông những con nhái cố tích tụ thật nhiều dưỡng chất vào cơ thể chúng cho giấc ngủ đông và nuôi dưỡng mầm sống mới sẽ bắt đầu vào mùa xuân tới. Vào lúc này cũng là mùa người địa phương m bắt chúng. Nhái tuyết cái được thu hoạch nặng trung bình khoảng 200g là vừa, vì ở trọng lượng này nhái đã trưởng thành nên dưỡng chất đầy đủ nhất. Người ta chỉ lấy duy nhất lớp màng nhầy dạ con nhái tuyết và đem phơi khô để lưu trữ, mỗi miếng tuyết giáp khô chỉ lớn cỡ 1x2cm và dày từ 1 - 5mm.


Tuyết giáp là lớp màng nhầy dạ con con nhái tuyết sống ở nơi giá lạnh. Được cho là bổ dưỡng không thua yến sào, vi cá


Tuyết giáp được người Trung Quốc cho là có những công dụng không thua kém bao nhiêu so với yến sào, vi cá. Theo dược tính thì tuyết giáp mát gan, bổ phổi, chủ trị các chứng ho ra máu, đổ mồ hôi về đêm, lao lực… Đặc biệt tuyết giáp có tác dụng riêng cho cơ thể phụ nữ trong thuật dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết giúp tươi nhuận dung nhan, tái tạo làn da.

Trước khi chế biến thành món ăn phải ngâm miếng tuyết giáp khô trong nước ấm qua đêm, sau khi ngậm nước nó sẽ nở lớn gấp 10 - 15 lần kích thước khô ban đầu. Đây cũng là giai đoạn tốn khá nhiều công sức, phải nhặt thật sạch những chất bẩn bám trên màng nhầy, rồi mới đem chế biến thành món ăn.

(theo SGTT)

Cái nhìn khác

Vụ bắt bớ LS vừa rồi làm xáo động cộng đồng mạng, ban đầu thì họ tung hê, sau thì quay ngoắc 180. Bản chất con người quả thật không như tiền nhân nói là "nhân chi sơ tính bổn thiện". Riêng bản thân không dám bàn chuyện chính trị, đúng sai , mà mình chỉ nhìn dưới một góc nhìn khác mà thôi.Đó là ước mơ.

Mình thú nhận mình rất mê phim Mỹ, ở tính khơi gợi kích thích bản thân phải biết mơ ước và làm hết sức để thử nghiệm ước mơ đó. Mỗi con người là một cá thể khác nhau. Ước mơ mọi người cũng khác nhau. Ước mơ nào cũng đáng trân trọng cả. Quan trọng là phải biết và dám ước mơ và đeo đuổi nó. Có thể thất bại đó, nhưng cái được cho bản thân thì miễn bàn. Ta cũng tự hào là đã từng thực hiện để biến ước mơ thành hiện thực.

Ước mơ có thể bị người đời dè biểu , cười nhạo có khi bị cho là điên khùng, cuồng vọng. Không có ước mơ và đeo đuổi nó và không có những người bị cho là điên rồ, liệu xã hội có được thành tựu như ngày nay không. Nhớ Galilee, đã từng bị nhạo báng và thậm chí đưa lên giàn hỏa vì tuyên bố trái đất vẫn quay ra sao, Nhớ anh em Wright đã từng bị cười nhạo ra sao khi thử nghiệm bay lần đầu không và còn hàng triệu triệu người nữa. Mới đây là Susan Boyle, mọi người đã cười nhạo khi thấy cô bước lên sân khấu và kết quả thì thế nào. Nói gần có phải Bác Hồ, một thanh niên không một tấc sắc trong tay, lẻ loi, xã hội rối ren, dân chúng lầm than có ước mơ quá ghê gớm là cứu quốc không. Ước mơ Bác khi đó không phải là quá điên rồ sao. Rồi những anh hùng khởi nghĩa ....

Mới đây có cuộc trắc nghiệm sinh viên mà kết quả thấy hậu quả một hệ thống giáo dục vô cùng tồi tệ gây nên. Thỏa hiệp cái xấu , coi là bình thường những việc trái tai gai mắt. Trong bản điều tra mình thấy thiếu sao không hỏi sinh viên - thành phần trí thức xã hội - có ước mơ không - mình tin hỏi cũng bằng thừa, vì chắc sẽ là làm việc nhẹ nhàng nhưng đòi lãnh lương cao, dù công việc không phải là bản thân thích chứ nói gì đến mơ ước.

Mơ ước không có ngoài những chầu nhậu, hơn thua bản lĩnh nhau ở khả năng nốc rượu, không màng giá trị bản thân, gia đình. Hệ thống XH cười nhạo , xỉ vả các nước phương tây hay đề cao gía trị bản thân nên giáo dục coi nhẹ bản thân, đem điều to tát khỏa lấp sự nghèo nàn tinh thần. Thử hỏi bao nhiêu người biết ước mơ và thử theo đuổ i nó. Bản thân không có ước mơ, không tôn trọng bản thân thì trông mong làm sao coi trọng việc khác. Mọi thứ cứ trôi đi cho hết đời để khi về già chắc lưỡi hối tiếc, phải chi... rồi đổ thừa hoàn cảnh này nọ. Mà không thấy kẻ thù chính bản thân mình chính là bản thân. Chán chường công việc, thất vọng việc làm, công ty lãnh đạo .. nhưng không dám làm cách mạng cho bản thân mà chỉ biết than thân trách phận trong bàn nhậu.

LS Định có thể thất bại nhưng chổ mình phục là LS dám ước mơ và thử nghiệm ước mơ của mình. Có thể mọi người rung đùi chửi LS khùng, không thức thời, không thông minh như bản thân, thà tàn tàn qua ngày đoạn tháng mà bình yên không bị động chạm. Nhưng khi tháng ngáy trôi đi, giữa đêm giật mình tỉnh giấc có ai từng hỏi bản thân đã dám sống hết với ước mơ mình chưa, để khi tuổi già đến sắp lìa đời không hối tiếc phải chi ... thời đó mình thử ... thì ra sao nhỉ.

Đời người chỉ có một mà thôi. Câu nói đơn giản nhưng mình dám cá hiếm người cảm nhận thật sự và tận dụng được nó lắm.

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Một bài viết hay

Lịch sử Việt Nam là lịch sử thăng trầm của một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây. Những khoảng khắc hòa bình hầu như ngắn ngủi. Sau 1975 niềm vui độc lập và thống nhất, với biết bao máu và nước mắt vô tội đổ xuống, đã không kéo dài bao lâu. Đất nước triền miên rơi vào khủng hoảng, hết khủng hoảng kinh tế, đến khủng hoảng đạo lý và bây giờ khủng hoảng niềm tin. Điều đó suy cho cùng có nguyên nhân nội tại từ chính sự nhu nhược của mỗi con người chúng ta.


Bốn ngàn năm lịch sử đã kết nối từng cá nhân thành một dân tộc, hun đúc nên khát vọng Đại Việt, đưa chúng ta đi hết chiến thắng này đến thắng lợi khác, giành lại độc lập tự chủ và thống nhất giang sơn về một mối. Thành tựu ấy có được là do sự quật khởi của hào khí Diên Hồng qua các thời đại.

Tiếc thay khi chuẩn bị bước vào nền thái bình thịnh trị, sự nhu nhược đã thế chỗ cho tinh thần quật khởi! Kẻ thì bỏ nước ra đi, trốn tránh. Người thì ở lại nhẫn nhục, muộn phiền. Bọn cơ hội thừa dịp thi thố sự đồi bại, biến giang sơn chung thành món mồi riêng tư béo bở. Vì nhu nhược, chúng ta không dám phản kháng thói hạch sách, nhũng nhiễu của lớp quan lại mới, chấp nhận dùng tiền vượt qua trở ngại. Đến khi nhìn lại, quốc nạn tham nhũng và quan liêu đã lan tràn, bất trị.


Vì nhu nhược, chúng ta che tai không dám nghe lời nói ngay thẳng, mặc nhiên dung túng sự dối trá và xu nịnh. Đến khi bừng dậy, đạo đức đã suy đồi, khó sửa.


Vì nhu nhược, chúng ta hài lòng với những gì đang có, cố tin vào sự ổn định giả tạo, đắm mình vào những lễ hội vô nghĩa liên miên. Đến khi nghĩ lại, xung quanh đã đầy dẫy ung nhọt, không còn thuốc chữa.


Vì nhu nhược, chúng ta bịt mắt trước những bước đi vũ bão của các dân tộc láng giềng. Đến khi tỉnh ngộ, sự tụt hậu quá rõ ràng, không còn cơ may rút ngắn khoảng cách.


Để che giấu mặc cảm do nhu nhược, khắp nơi người ta kể nhau nghe những bài vè châm biếm hoặc lớn tiếng dè bỉu chuyện cung đình tồi tệ, nhưng lại trong … quán nhậu! Chí khí kiểu “sĩ phu Bắc Hà” ấy liệu sẽ giúp ích được gì cho công cuộc chấn hưng đất nước đang lúc cần hào khí Diên Hồng năm xưa?

Muốn chấn hưng đất nước trong vận hội ngàn năm có một này cần phải rũ bỏ sự nhu nhược đó. Muôn người xin hãy nắm tay lại, chế ngự sự sợ hãi, cùng tiến về phía trước, may ra khát vọng Đại Việt mới có cơ may biến thành hiện thực. Xin đừng để sự nhu nhược của những cá nhân trở thành sự bạc nhược của cả một dân tộc.

Luật sư Lê Công Định

(Báo Pháp Luật TP.HCM số ra ngày 5-3-2006)

Nghĩ cũng hay, bắt bớ một người khiến mọi người tìm hiểu để hiểu biết thêm một con người và một xã hội. Cách PR này hơi tàn nhẫn nhưng coi bộ hiệu quả dữ nha

Tư Mã Thiên đâu rồi

Lâu lâu hễ cứ thấy có chuyện xảy ra trong xã hội là mình lại bức xúc. Hồi xưa hoá cũng có cái hay là có các nhà viết sử, những người tuyệt đối trung thành với sự thật bất kể sinh mạng bản thân mà tiêu biểu là Tư Mã Thiên. Có vậy mới có cái gọi là lịch sử. Thời nay mình thắc mắc ai là người viết sử đây. Một người công tâm, bảo vệ sự thật, một người mà chính quyền không thể chạm tới, không bẻ cong ngòi bút bằng mọi giá. Ngày nay nhiệm vụ đó không thấy giao một người , một tổ chức cụ thể , nhưng một lực lượng mà lẽ ra theo mong mỏi và có chức năng gần giống như vậy thì lại quá kém cõi.Đó chính là báo chí. Họ có nhiệm vụ mang sự thật nói sự thật thì lại hóa thành công cụ của một ai đó. Giờ đọc báo mà thấy buồn vì có đọc thì không tin vào những gì đang đọc. Dối trá trộn lẫn sự thật, người tinh ý chịu tìm tòi suy nghĩ sẽ nhận ra hết, đa phần mệt mỏi cơm áo gạo tiền thì chỉ biết tin vào những gì mình đọc mà không thấy sự trí trá giả dối trong đó. Mang tiếng thời đại công nghệ cao, hiện đại nhưng ngẫm bản lĩnh thua xa các bậc tiền bối. Có việc xảy ra mới chắc lưỡi tự hỏi Tư Mã Thiên thời nay đâu rồi.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

Ai nuôi ai

Hổm rày báo chí xôn xao vụ bắt luật sư Lê Công Định - có một chi tiết mà hễ đọc thấy là nói thiệt mình muốn kêu trời. Cứ hễ bắt một ai là để ý coi các báo (nói thiệt xấu hổ cho các nhà báo) - ra rả một giọng điệu - "... được đất nước, nhà nước , đảng nuôi ăn học ....". Xin lỗi nha, nghĩ kỹ đi, Đảng, nhà nước nào nuôi đâu. Bản thân tui , con tui muốn có được nền tảng học vấn ngày nay , cha mẹ tui rồi đến tui phải cày phải làm cật lực mới có tiền đóng học phí. Rồi nếu nhận học bổng hay hưởng dịch vụ xã hội hả, toàn là tiền thuế của dân cũng là tui làm đóng chứ ai vào đây. Nói tóm lại là không có nhà nước, đảng nào cho không tui hết đó. Vậy mà không hiểu sao đến giờ cứ hễ có chuyện là ra rả kể công không phải của mình rồi đến họp hành câu đầu tiên là cảm ơn chính phủ, nhà nước ... mà không ai cảm ơn dân đóng thuế hết trọi. Thiệt là ... vô lý quá! Thấy ở các nước khác, có xử ai, người ta cũng đưa tin về lai lịch người bị xử, thể nhưng tuyệt đối có thấy các nước đó kể công ơn gì đâu , dù những phúc lợi dành cho dân chúng của họ thì nói thiệt là tuyệt vời. Vậy đó, riết thấy oải cái vụ kể công tào lao ấu trĩ rồi, một giọng cứ ra rả làm người đọc confuse đến không biết sự thật là cái gì nữa.
Ai nuôi ai đây! Nghĩ cho kỹ trước khi viết bài đi mấy ông nhà báo! (hèn chi người ta mới nói nhà báo nói láo ăn tiền).