Xem ra tục ngữ dân gian "Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ" thời nay không còn đúng nữa. Ngày nay, nhà có con và anh em chết thì cứ chết, "cha mẹ", anh em "mắc bận" lễ lạc vui chơi thì cứ chơi!! Trời kêu ai nấy dạ thôi!!
Thế gian nhìn vào thiệt xốn con mắt!! Cứ hẹn lại lên cứ các tháng này là miền Trung cứ liên miên lũ lụt, chết người!! Tiền của chả thấy rót vào đê điều hay chống bão lũ để khỏi phải khổ dân hàng năm, mà cứ để rút hết kinh nghiệm này đến kinh nghiệm nọ (mà càng rút thì càng tệ), rồi tối ngày trông chờ quyên góp lòng hảo tâm dân chúng tứ xứ vì không có kinh phí!! Vậy mà đùng cái nghe đâu người ta đã đổ 5 tỷ đô vào lễ hội chỉ cho những trò nhảy múa quay cuồng phù phiếm và những kỷ lục Guiness vô thưởng vô phạt. Thiên hạ thế giới nhìn vào sẽ nghĩ gì, "hễ chút thì nó than nó còn nghèo còn khổ do hậu quả chiến tranh, đùng cái nó đổ 5 tỷ đô tiêu hoang cho thiên hạ bật ngửa, thì ra là nó xạo nó đâu có nghèo đâu!! - vậy thì từ nay khỏi viện trợ khỏi vay lãi suất thấp hay gì gì nhé!! dân nó đang chết mà nó còn nhảy múa bắn pháo bông pháo hoa ngợp trời - nó vô cảm đến mức đó thì mắc cái gì thiên hạ mình phải "an ủi, chia sẻ" với nó chứ!!!
Nhìn hình ảnh bà con trong vùng lũ mà nghẹn cả người, quan "cha mẹ" đâu hết rồi, mấy hình ảnh xắn áo xắn quần "biểu diễn" PR đâu rồi hả trời!!! Cha mẹ mà còn không ứng cứu con nữa thì ai mà cứu! Chủ tịch, thủ tướng, phó thủ tướng, bộ trưởng thứ trưởng, các vị chức sắc kỳ này coi bộ ngồi tàu lặn lặn hơi bị sâu à nha!! Đại ngôn mắc dành trao chuốt đua nhau kể công mưa móc cho lễ hội hết rồi!! Máy bay thì cũng mắc dành cho ăn chơi biểu diễn hết rồi chứ còn đâu để sơ tán dân chúng. Tiền bạc đổ vào pháo hoa còn lẹ hơn đổ vào cứu người!! Không biết sau này họ làm sao mở miệng không có kinh phí, thiếu phương tiện đây hả trời!!! Ông trời chơi cú này đau quá!! Những từ ngữ "chăm lo, hy sinh" cho dân chuẩn bị cho đại lễ có còn dễ thốt lên do chút liêm sỉ sót lại?? Chắc là không rồi!! Thay cho 1000 các đồ tế lễ ăn chơi hết cỡ sao người ta không dành cũng 1000 đó nhưng là 1000 cái trường học, 1000 cái bệnh viện, 1000 cây cầu, 1000m đê điều gì đó ...? Cái câu kinh phí không có do không đi vay được của thiên hạ cho những việc làm đó coi bộ kỳ này .... khó "xài"lại nữa do cái nghẹn 1000 năm ăn chơi để lại!! À mà biết đâu chừng - lý do chính đáng "đất nước điêu tàn do hậu quả ăn chơi 1000 năm" coi bộ "hiện thực" và dễ "hiểu" hơn cái bài vọng cổ xưa lắc "hậu quả chiến tranh để lại" à nha!!!!
Một dân tộc ra rả "lá lành đùm lá rách", "thương người như thể thương thân" là thế này sao?? Ngó đi ngó lại rối mù "Ta đang sống ở cái xứ gì đây hả trời?!!!!".
Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010
Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010
Lan man ngày chủ nhật
Cuộc sống ngày càng không thể hiểu nổi!! Có những bài báo đọc đi đọc lại khiến ta không tin vào mắt mình! Và ta càng không thể nào hiểu nổi những "kẻ" cầm quyền nhân danh pháp luật, có quyền quyết cuộc sống của những phạm nhân phải thế nào và phải "nhân đạo" ra sao!! Họ nghĩ gì khi cho kẻ mới máu lạnh lùng dao cứa cổ "người tình" một thời và nay thì cho son phấn lòe loẹt rồi còn hội diễn văn nghệ thi thố giữa các trại giam rồi lãnh đạo cao cấp ngành công an nhân dân lên sân khấu tặng hoa chụp hình cười toe toét rồi phỏng vấn không khác một siêu sao (http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2010/08/3BA1FC88/)!! Không nói đến sự vô sỉ cực điểm của những kẻ đột lốt "nhà báo" thì người xem phải giật mình tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!! Chẳng lẻ chỉ vì danh hão "nhân đạo" mà người ta sẵn sàng bày ra những trò "lố lăng" như vậy, ai sẽ ngợi ca, cảm động vì điều đó, gia đình của phạm nhân chăng? Thế còn "nhân đạo" ở đâu cho gia đình người thân của NẠN NHÂN? Bài học sự trừng phạt của pháp luật dành cho tội phạm ở đâu? Ai có thể dễ dàng ngây thơ tin được dưới bộ mặt son phấn toe toét kia, dưới giọng hát điệu múa kia là sự hối lỗi với nạn nhân, hối lỗi ghê sợ với hành động dã man của chính bản thân? Dối trá!! Không thể hiểu được họ nghĩ sao khi cho các phạm nhân được tự do ca múa hát son phấn như vậy sao khi phạm các tội ác tài trời như vậy!! Phải chăng chỉ khi người thân của chính họ là nạn nhân thì họ mới "cảnh tỉnh" về các chữ nhân đạo!! Chẳng lẽ giam giữ, tước quyền tự do của họ là đủ về mặt "trừng trị"?? Nếu không bị giam liệu họ có hối hận không hay chăng chỉ là luyến tiếc cho sự mất tự do của mình!! Bài học răn đe cho những kẻ "vô cảm" với cuộc sống người khác ở đâu rồi!! Không thể tưởng tượng được chuyện đem các hoạt động nhảy múa hát vào môi trường trại giam những kẻ máu lạnh như vậy được!! Vậy có người sẽ hỏi đem gì vào đó đây??!! Sách!! Tri thức chứ gì nữa!! Mù chữ ư - thì đặc ân là phải được dạy chữ và sau đó là xây cả một thư viện cho phạm nhân rồi hoạt động phạm nhân mỗi ngày là sách và sách!! Nếu họ "bị buộc" tiếp xúc với sách với thời gian giam giữ như vậy thì cứ nghĩ số lượng tri thức thực sự họ có được khi mãn hạn giam giữ sẽ ra sao và sau khi tiếp xúc với lượng tri thức như vậy mà suy nghĩ họ không thay đổi thì cứ gọi là đi đầu xuống đất!!!
Có người sẽ nói tội phạm có tri thức còn ghê gớm hơn !!! Bản thân tôi không thích lối nghĩ như vậy, lối nghĩ ngu hóa để tránh các phiền phức, để dễ cai trị!!! Cái tri thức có được sau giam giữ còn hơn là sự trống rỗng, hụt hẫng, mặc cảm hay trả thù khi ra khỏi trại giam, phải chăng cái đó mới chính là sự nhân đạo??
Người ta hay ca ngợi sách trên băng rôn khẩu hiệu nhưng xem trong thực tế người ta đã thực sự hiểu sức mạnh của việc đọc sách ra sao đâu!! Xem số lượng sách được bán ra trong năm so với dân số một quốc gia thì đủ hiểu dân trí của quốc gia đó ra sao thay vì nhìn vào số bằng cấp được "phân phối" trong một năm!! Khi tuyển chọn nhân sự vào vị trí lãnh đạo thay vì yêu cầu các chứng chỉ bằng cấp người ta xét sở thích của người đó có phải là "thích đọc sách", mê sách hay không thì người ta sẽ tránh được bao cái "vỡ lẽ", cái "thì ra", cái "ngộ nhận" về đằng sau những các hào nhoáng của các học vị đó!! Và ước gì thay vì ồn ào, tốn nhiều giấy mực tranh cãi về các "phẩm chất" cần có này nọ cho lãnh đạo người ta chỉ cần một ông có sở thích "đọc sách" thực sự thì có lẽ xã hội đã giảm được biết bao chính sách ngớ ngẩn và các câu phát biểu ngô nghê hay đổ lỗi thiếu thông tin của các nhà cầm quyền và có lẽ xã hội có lẽ cũng không phải càng ngày càng "trở nên không thể hiểu nổi" !!!!
Có người sẽ nói tội phạm có tri thức còn ghê gớm hơn !!! Bản thân tôi không thích lối nghĩ như vậy, lối nghĩ ngu hóa để tránh các phiền phức, để dễ cai trị!!! Cái tri thức có được sau giam giữ còn hơn là sự trống rỗng, hụt hẫng, mặc cảm hay trả thù khi ra khỏi trại giam, phải chăng cái đó mới chính là sự nhân đạo??
Người ta hay ca ngợi sách trên băng rôn khẩu hiệu nhưng xem trong thực tế người ta đã thực sự hiểu sức mạnh của việc đọc sách ra sao đâu!! Xem số lượng sách được bán ra trong năm so với dân số một quốc gia thì đủ hiểu dân trí của quốc gia đó ra sao thay vì nhìn vào số bằng cấp được "phân phối" trong một năm!! Khi tuyển chọn nhân sự vào vị trí lãnh đạo thay vì yêu cầu các chứng chỉ bằng cấp người ta xét sở thích của người đó có phải là "thích đọc sách", mê sách hay không thì người ta sẽ tránh được bao cái "vỡ lẽ", cái "thì ra", cái "ngộ nhận" về đằng sau những các hào nhoáng của các học vị đó!! Và ước gì thay vì ồn ào, tốn nhiều giấy mực tranh cãi về các "phẩm chất" cần có này nọ cho lãnh đạo người ta chỉ cần một ông có sở thích "đọc sách" thực sự thì có lẽ xã hội đã giảm được biết bao chính sách ngớ ngẩn và các câu phát biểu ngô nghê hay đổ lỗi thiếu thông tin của các nhà cầm quyền và có lẽ xã hội có lẽ cũng không phải càng ngày càng "trở nên không thể hiểu nổi" !!!!
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)