Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

Xấu xí

Thời buổi thông tin báo chí nhiều như sao trên trời này, để gây chú ý và lôi kéo độc giả cho báo và bài viết của mình, người ta phải dùng các tít thật kêu, nhất là các báo lá cải thì khỏi phải nói luôn, họ không từ một thủ đoạn nào. “Bút sa gà chết” thế mà xem ra ngày nay người ta dường như chả trao chuốt suy nghĩ cho thấu đáo từng từ trên báo chút nào, nhiều báo ngày nay tiêu đề đọc lên, hấp dẫn, lôi kéo đâu không thấy chỉ thấy khó nuốt khó tiêu hóa, chỉ thấy đặc một chữ “rẻ tiền”, “vô tâm”. Đọc một bài viết đủ thấy cái tâm, trình độ và cái “đức” của kẻ viết. Điển hình nhất Susan Boyle chẳng hạn, cô nổi bật vì giọng ca thiên thần ẩn chứa dưới một vẻ ngoài “xấu xí”, Susan nổi lên như một “hiện tượng”, làm bao người hâm mộ vì cô như thông điệp về sự bình đẳng về tài năng, về biến giấc mơ thành hiện thực và như nguồn khích lệ vô biên cho mọi người kém may mắn trong cuộc sống. Thế mà báo chí ta nay cứ viết về Susan, người ta cứ chạy tít “giọng ca xấu xí…” này “giọng ca xấu xí ..” nọ, không nghĩ bản thân mọi sự kiện, câu chuyện của cô cũng đủ khiến người xem quan tâm rồi và báo nước ngoài người ta đề cập trực tiếp, chạy tít trực tiếp “Susan Boyle ..”, người ta chỉ đích danh, ai cũng có cái tên mà, có cần phải nhai nhải đem khiếm khuyết của người ta ra, có ai lại thích bị đem khiếm khuyết ra để “nhắc cho nhớ” không, sự tế nhị và “tử tế” người ta đối với nhau đâu rồi. Tại sao không dùng tên Susan như báo nước ngoài viết mà phải “giọng ca xấu xí..”!! trong khi giọng ca làm sao “xấu xí” mà chất giọng Susan thì miễn bàn rồi. Susan chỉ là một trường hợp, còn bao trường hợp người ta công khai chạy tít một cách rẻ tiền thoải mái. Người ta có vẻ hả hê khi chạy tít như vậy, câu khách đâu không thấy chỉ tạo dịp khoe cho độc giả thấy ở người viết sự “ganh ghét”, “ác mồm ác miệng”, đặc biệt là cực kỳ “kém văn hóa” của bản thân mà thôi. Và khỏi bàn là người xem có thể nhận ra ở đây kẻ nào mới là kẻ thật sự “xấu xí”.